Lâm Khiết Vy không nói gì, chỉ nhìn khuôn mặt vô sỉ của Trương Tiểu Phi, chán ghét nói, "Da mặt anh đúng là dày! Lúc trước anh vu oan cho tôi, lúc thua cuộc sắp bị lấy mất mạng, tôi cầu xin cậu Kiêu thả anh ra, sao tôi không thấy khi đó anh đến cảm ơn tôi? Hiện tại ngược lại là cùng ta tính được rõ ràng."
"Chuyện nào ra chuyện đấy chứ, hơn nữa, bây giờ tôi đang gặp khó khăn, có thể nhờ vả ai được thì nhờ. Haiz, Trương Đại Phúc đã không ăn hai bữa cơm rồi."
Biết rất rõ anh ta đang diễn trò, nhưng trong đầu Lâm Khiết Vy vừa nghĩ tới khuôn mặt bánh bao trắng trẻo mềm mại của Trương Đại Phúc, liền không nhịn được mềm lòng.
Cậu bé đáng thương, sao lại có một người bố không đáng tin cậy như thế.
Cô giương mắt nhìn, phía trước có một cửa hàng thuốc, Lâm
Khiết Vy liền nhấc chân lên, "Đi theo tôi!"
Trương Tiểu Phi sửng sốt một chút, vụng trộm lộ ra vẻ tươi cười, đuổi sát theo Lâm Khiết Vy, nào có dáng vẻ mặt.
Trong cửa hàng thuốc Đông y có một người trẻ tuổi đang xem video trên điện thoại, có vẻ cực kì chăm chú.
Lâm Khiết Vy đi vào, cậu ta cũng không ngẩng đầu lên.
"Xin chào, tôi đến bốc thuốc."
"Bác sĩ không có ở đây, buổi chiều lại đến đi" Người trẻ tuổi xem điện thoại say sưa ngon lành. Lâm Khiết Vy sửng sốt, tập trung suy nghĩ một chút, đơn thuốc
Đông y an thần tiêu sưng giảm ứ đọng là cái gì nhỉ?
Vậy mà đại não lại trống rỗng!
Trước đó cô đã từng thấy trong thấy qua trong thư viện não, vậy
mà lại không nhớ được!
Lâm Khiết Vy âm thầm nổi nóng, sao bảo tàng trong đầu này lúc linh, lúc lại mất linh thế!
"Cô tới nơi này làm gì?" Trương Tiểu Phi tò mò hỏi.
Lâm Khiết Vy nhắm mắt lại, ép buộc mình ổn định lại tâm trạng, lẩm bẩm mấy chữ an thần tiêu sưng giảm ứ đọng lặp đi lặp lại trong lòng.
Từ trong xa thẩm, trí nhớ của cô dường như tìm tòi kháp nơi trong bóng đêm, lúc đang tìm kiếm... một tia sáng chiếu rọi tới, trong nháy måt, cô liền tiến vào trong tiệm sách ở đại não,
Mấy đơn thuốc nhẹ nhàng trôi tới,
Còn có một giọng nói trẻ con hát bài vè ở sau lưng cô: huyết phủ đương quy sinh địa đào, thêm hồng hoa chỉ xác tất khung. sài hồ xích thược cam cát cánh, máu hóa chuyển về không làm lao...
Lâm Khiết Vy nhắm mắt lại, khí phách nói ra: "Anh bạn! Tôi nói đơn thuốc, anh nhớ kỹ! Nhanh!" Người trẻ tuổi đang xem điện thoại di động sửng sốt một chút,
không dám tin đứng lên. Lâm Khiết Vy đã bắt đầu dứt khoát đọc tên thuốc, "12 gram đào nhân, hoa hồng, đương quy, sinh địa hoàng, ngưu tất mỗi loại 9 gram,
xuyên khung, cát cánh 4.5 gram, xích thược..."
Người trẻ tuổi sửng sốt vài giây đồng hồ, nhanh chóng ghi nhớ lại trên một trang giấy, khó nén vẻ kinh ngạc trên mặt. Trương Tiểu Phi bên cạnh cũng kinh ngạc há hốc mồm, nửa ngày
mà không nói ra một chữ, chỉ trừng to mắt, sững sờ nhìn Lâm Khiết Vy vẫn đang nhắm mắt. Đột nhiên lại cảm thấy thiếu nữ xinh đẹp như hoa này, mang theo vài phần khí chất của bà đồng. Khụ khụ!
Lâm Khiết Vy nói đơn thuốc xong, cuối cùng cũng mở mắt, cả khuôn mặt nhỏ giống như đã xảy ra biến hóa khác trước, tỏa ra ánh sáng nhìn xa trông rộng.
"Cục sưng trên trán anh ta cũng không tính là quá nghiêm trọng, trước cứ cắt ba thang thuốc đi.” Người trẻ tuổi nhanh chóng lướt qua đơn thuốc, kính nể gật đầu,
không dám chậm trễ, nhanh chóng đi bốc thuốc.
"Cô đang... bốc thuốc cho tôi?" Trương Tiểu Phi không tin tưởng låm chỉ vào mũi mình. "Đúng vậy, không phải vừa rồi anh đã nói sao, cái cục sưng này là
vì cứu tôi mới có, đương nhiên tôi phải bốc thuốc cho anh rồi"
Lâm Khiết Vy mở mắt ra, lại nhìn cục u trên trán Trương Tiểu Phi một chút, rất c chắc chắn nói, "Uống xong ba thang thuốc này, cam đoan đầu anh sẽ bớt sưng."
Trên khuôn mặt đen của Trương Tiểu Phi xẹt qua một vẻ nghi ngờ, "Cô ư? Không phải là gom lại mấy vị thuốc lung tung, lừa gạt người ta chứ? Đừng có mà uống vào lại nguy hiểm đến tính mạng!"
Cực kì có cảm giác sẽ bị hạ độc chết!
Đang nói, một người đàn ông trung niên mặc áo khoác trắng đi đến, nhin thấy người trẻ tuoi dang bốc thuốc, thuận tay cầm dơn thuốc lên nhin một chút, không chịu được kinh ngac nói, "Há? Đây là đơn thuốc do ai phoi?"
Trương Tiểu Phi phán ứng rất nhanh, đưa tới, "Bác si! Ông có nhận ra đơn thuốc này không?"
Lâm Khiết Vy khoang tay, liec xéo Trương Tieu Phi, dáng vẻ rất tự tin.
"Ôi chao, đây là huyết phủ trục ứ thang bán cái tiến mà!"
Người đàn ông trung niên nhìn k đơn thuốc, gật đầu, ngang đầu lên liên thấy được cục u to đùng trên trán Trương Tiểu Phi, bừng tính hiểu ra, "A, dơn thuốc này kê cho cậu sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Trương Tiểu Phi liên voi vàng gật đầu, "Bác sĩ nhin xem, toa thuốc này có đúng bệnh của tôi không?" "Đúng! Quá đúng bệnh! Ai kê cho cậu? Chắc chắn là một lão trung
y rất có kinh nghiệm đúng không? Toa thuốc này không tệ, tôi phải ghi
nhớ lại mới được." Người trẻ tuổi đang bốc thuốc, cùng với Trương Tiểu Phi, đều đồng thời tỏ ra càng thêm kinh ngạc, cùng nhau sùng bái nhìn về phía Lâm Khiết Vy.
"Lần này anh đã yên tâm chưa?" Lâm Khiết Vy đấc ý nhìn lướt qua Trương Tiểu Phi, chán ghét nhón chân.
Lâm Khiết Vy thanh toán tiền ba thang thuốc Đông y, nhét bọc thuốc Đông y vào trong lòng anh ta, "Được rồi, anh thay tôi chịu một đòn, tôi đã phụ trách. Đừng có đổ thừa cho tôi nữa!"
"Thế nhưng..."
"À đúng rồi, đây là một triệu bảy, anh dẫn Trương Đại Phúc đi ăn ngon một chút đi. Đừng hy vọng tôi cho anh nhiều tiền hơn, tôi đã nói rồi, tôi rất nghèo, bây giờ đang nợ một đống."
Trương Tiểu Phí ôm thuốc Đông y, chạy đến phía trước Lâm Khiết Vy, ngăn cản cô, nói, "Nếu như tôi có thể khuyên được chú hai Điền đồng ý để cô cung cấp hàng hóa, về sau tôi có thể đi theo cô hay không?"
Lâm Khiết Vy nhướng mày, nhìn kỹ Trương Tiểu Phí, "Đợi chú hai Điền đồng ý rồi nói sau"
Cô cũng không muốn dẫn theo loại người tinh ranh như Trương Tiểu Phi đi gây sự nghiệp đâu.
"Nhất định tôi sẽ thuyết phục chú hai Điền! Cô cứ chờ tin tức tốt đi!" Sau lưng truyền đến tiếng kêu hăng hái của Trương Tiểu Phi. Lâm Khiết Vy nhanh chóng đi đến bệnh viện, trong lòng không
nhịn được kích động sôi trào.
Nếu như chú hai Điền thật sự có thể đồng ý, về sau tất cả thuốc men đều do cô cung cấp, vậy cô sẽ phát tài!
Thiên linh linh, địa linh linh, ông trời phù hộ, để cô thuận lợi bước ra bước buôn bán đầu tiên.
Trở lại bệnh viện, giao thuốc cho y tá trưởng, cô liền mơ hồ cảm thấy toàn bộ bầu không khí trong khoa tim mạch có gì đó là lạ. "Hứa Tịnh, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Sao tớ cứ cảm
giác bầu không khí là lạ?"
"Suyt!"
Hứa Tịnh không cho cô nói chuyện lớn tiếng, quan sát trái phải một chút, sau đó kéo Lâm Khiết Vy đến phòng thuốc không có ai.
"Bác sĩ Sâm xảy ra chuyện rồi!"
"Hả! Xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?" Lâm Khiết Vy bị dọa đến thay đổi sắc mặt.
"Nửa giờ trước, trên mạng đột nhiên xuất hiện rất nhiều video và hình ảnh, tất cả đều liên quan tới việc bác sĩ Sâm tỏ tình với Kim Ngọc!"
Lâm Khiết Vy thở dài một hơi, "Chỉ có chút chuyện như vậy sao,
cậu làm tớ sợ muốn chết, còn tưởng rằng có chuyện gì chứ" Tối hôm qua cô vẫn là người từng trải qua, người chứng kiến, không hề cảm thấy có cái đáng sợ.
"Video kia được biên tập cực kì lãng mạn, các bác sĩ y tá phòng chúng ta đều thấy rất cảm động, thi nhau đi chúc mừng bác sĩ Sâm, còn hỏi lúc nào được ăn kẹo mừng, kết quả lại xảy ra chuyện lớn."
"Hả?" "Cậu ra ngoài nên không được chứng kiến cảnh tượng kia, đúng là dọa chết người, chưa bao giờ thấy qua bác sĩ Sâm nổi giận như vậy, nổi giận lôi đình đó, xem hết video trên mạng, anh ta liền đập tung cả văn phòng!"