"Cái gì?"
"Không phải nhân viên kỹ thuật của chúng ta kém, mà là chúng ta chậm thời gian, đến muộn hơn người khác. Người khác đã sớm phá hủy hệ thống giám sát, cho dù các cao thủ thông minh đến đâu, cũng không thể khôi phục lại nội dung trống
"Tạ Nguyên Thần đã chuẩn bị trước bước này sao?" Trần Kiệt có
chút kinh ngạc. Mạc Lâm Kiêu khinh thường chế nhạo, "Chỉ dựa vào anh ta? Anh ta có đầu óc này sao? Là người khác, người ẩn náu trong bóng tối. Mà
thủ đoạn khá thông minh.
Trần Kiệt cau mày, tự hỏi: "Vậy là ai nhỉ?"
"Không thể biết là ai, nhưng nhất định là người tới không tốt." Hai mắt Trần Kiệt sáng lên, thở phào nhẹ nhõm, "Ý của anh
là...người này tới tìm anh?" Chẳng lẽ người đó biết, cậu Kiêu nhất định sẽ đến cứu Lâm Khiết
Vy? Mạc Lâm Kiêu rũ mi mắt xuống, giọng điệu lạnh lùng, "Cũng không biết được. Chỉ có thể nói, có một chút dấu hiệu
"Vậy chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?"
"Không làm gì cả, theo dõi diễn biến. Nếu một nước đi thành công, người đó sẽ có nước đi tiếp theo."
Lúc này Nam Cung Hào gõ cửa đi vào, nhìn thấy Trần Kiệt ở đó, anh ta không khỏi nhíu mày, "Trần Kiệt, ai bảo cậu vào quấy rầy cậu Kiêu hả? Không phải tôi nói rồi sao, bây giờ cậu Kiêu cần phải nghỉ ngơi."
Trần Kiệt cảm thấy oan uổng, "Là cậu Kiêu bảo tôi tra tin tức, báo ngay kết quả cho anh ấy. Hơn nữa, khi tôi đi vào, cậu Kiêu cũng không ngủ, anh ấy đang đọc sách mà."
Nói xong, tôi cũng dùng miệng hướng về cuốn sách.
Trong lòng Nam Cung Hào cảm thấy lo lắng, giống như một bà
già lo lắng, "Ôi, cậu Kiêu tốt của tôi ơi, không phải để anh nghỉ ngơi
một buổi trưa sao? Cái miệng này cũng nói sắp hỏng rồi, sao anh lại không nghe lời. Được rồi, đừng đọc sách nữa, mau nằm xuống và nhắm mắt lại. Không ngủ được cũng phải nhắm mắt dưỡng thần"
Nói Xong, anh ta bước tới đầy Mạc Lâm Kiêu nằm xuống, đắp chăn lên cho anh, buồn bã ngồi bên cạnh, ôm má, im lặng nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Ánh mắt đó...khiển Trần Kiệt thấy ớn lạnh.
"Lão hồ ly Nam Cung Hào, anh cái bộ dáng này, thật giống như..."
Yêu cậu Kiêu đó!
"Cút đi, cậu cái trẻ trâu phiền phức.
Nam Cung Hào cáu kỉnh xua tay, nhưng trong lòng lại lo lắng, thân thể của cậu Kiêu phải làm thế nào.
Đợt bùng phát độc khốc liệt tiếp theo đang dần dần đến gần, cậu Kiêu lại mất đi nội lực bảo vệ thân thể...đã tệ rồi còn tệ hơn!
Trần Kiệt gật đầu, tức giận hừ hừ đi ra ngoài.
Vừa rời khỏi phòng làm việc, liền ngẩng đầu chán ghét nhìn chằm chằm trên lầu, hai tay nắm chặt.
Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay cậu Kiêu bị nội thương, tất cả đều tại Lâm Khiết Vy.
Cái thảm họa lớn này không chỉ bí mật cấu kết với Mạc Lâm Dương, mà còn thu hút thêm nhiều kẻ thù khác nhau, bất kể là trực tiếp hay gián tiếp, dù sao thì cậu Kiêu cũng vì cô ta mà bị thương nặng.
Nhớ lại cảnh trên trực thăng, cậu Kiêu đã xả thân cứu cô, nhảy thẳng khỏi máy bay. Doạ người ta sợ chết khiếp.
Này mới mấy ngày chứ, cái đồ hồ ly tinh đáng chết đó lại mê hoặc cậu Kiêu. Cứ để cô ta ở bên cạnh cậu Kiêu như thế này, chẳng biết qua bao lâu nữa, cậu Kiêu có thể đào cả trái tim mình ra mà giữ lấy cô ta luôn ý chứ?
Kế hoạch giết cô ta phải được thực hiện một cách mật thiết.
Không được trì hoãn lâu hơn nữa.
"Con nhàn rồi nhỉ?" Bác Trần mặc tạp dề từ phòng bếp đi tới, vẫy tay với Trần Kiệt, "Rảnh thì qua đây giúp bố nhặt rau đi."
Nhặt rau... Mặt Trần Kiệt xuất hiện một vạch đen, kỳ quái kêu lên, "Sao lại bảo con nhặt rau? Đó là chuyện con nên làm sao?"
Nghĩ đến anh ta đường đường là anh Kiệt giang hồ, ai đi ngang qua mà không cúi đầu, đó là một việc lớn. Bác Trần lặng lẽ lấy một cái ghim dày từ phía sau, cười nói: "Con
là muốn nhặt rau này, hay là nhặt rau?"
Trần Kiệt nuốt nước miếng, thuận tay thuận chân đi tới bên người bổ mình, "Ôi bố của con, bình tĩnh làm cho bộ đẹp trai hơn, nào, chúng ta cùng nhau vui vẻ nhặt rau đi a." Cậu Kiêu, người lẽ ra đang nghỉ ngơi trong phòng làm việc ở tầng
dưới, trằn trọc mãi không ngủ được.
Mà Lâm Khiết Vy ở tầng trên, ngủ vô cùng ngọt ngào, thậm chí một giấc mơ cũng không có,
Cho đến khi tiếng điện thoại đánh nhau không biết mệt của cô kêu lên, cô mới bàng hoàng tỉnh dậy, tìm điện thoại thì đã đã được kết nổi, giọng cô vẫn còn đầy ngái ngủ, "Alo, ai vậy?"
"Khiết Vy, là chị, chị họ."
Giọng nói luôn nhẹ nhàng của Lâm Thúy Lan vang lên, ngay lập tức đánh thức Lâm Khiết Vy.
Đúng như cô dự đoán, Lâm Thúy Lan sẽ không từ bỏ cơ hội này, cô ta là đến để trở thành một con quỷ.
"Ồ, chị họ, có chuyện gì vậy? Sao chị lại nghĩ đến việc gọi điện thoại cho tôi?" "Chị gọi cho bộ phận của em, bọn họ nói chiều nay em không đi
làm. Em đi đâu thế?"
Lâm Khiết Vy cau mày.
Quả nhiên là Lâm Thúy Lan gian xảo, lại còn gọi cho bộ phận của cô trước.
"Tôi có chút chuyện"
"Em đang ở đâu?"
"Hehe, sao thế, chị họ thân yêu của tôi, chị đã trở thành một cảnh sát nhỏ rồi à? Nếu như chị không có chuyện gì thì cúp máy đi, tôi không có thời gian nói chuyện phiếm"
"Ông nội bảo chị thông báo cho em, lập tức về nhà cũ họp gia đình."
Lâm Khiết Vy ngồi dậy, khó chịu xoa xoa lông mày, "Tôi không dây nổi, có thể không đến đó không? Sau đó chị cứ nói cho tôi biết nội dung cuộc họp là được rồi."
"Cái này chị không thể nói được, có thể ông nội có điều muốn nói. Nếu hôm nay em không họp gia đình, em sẽ bị xóa tên ra khỏi gia phả nhà họ Lâm đó. Em tự mình mà làm đi."
Lâm Thúy Lan nói xong liền cúp điện thoại.
Lâm Khiết Vy khó chịu đến mức đưa tay vò đầu bứt tóc, "Phiền chết đi được, cứ không thể yên ổn được."
Bây giờ đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Đi tham gia họp gia đình, chắc chắn chẳng có gì tốt đẹp đối với cô cả. Nếu không đi,
trực tiếp bị loại bỏ tên, càng như ý muốn của Lâm Thúy Lan. Thật là trở trêu, chẳng biết từ khi nào, nhà của mình lại biến
thành đầm rồng hang hổ* rồi.
*Đầm rồng hang hổ: chỗ nguy hiểm,
Thu dọn một chút, Lâm Khiết Vy buớc xuống lầu, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Kiệt đang cay đắng nhặt rau hái rau chua xót, bác Trần hết lần này đến lần khác chán ghét nhìn anh ta.
"Bác Trần, tôi có chuyện, đi ra ngoài một chuyến.
Một giây sau bác Trần trở thành một ông chú tốt bụng, đứng dậy cười nói: "Cậu Kiêu cũng ở nhà đó, cô có muốn cùng cậu ấy nói một tiếng không?"
"Vậy thì nên nói với anh ấy một tiếng."
Trần Kiệt kinh ngạc đứng lên, "Đừng đi! Cậu Kiêu đang nghỉ ngơi, ai cũng không được quấy rầy."
Bác Trần gõ đầu Trần Kiệt, "Cô Vy có thể giống thế à?"
Nói xong liền cười nhìn Lâm Khiết Vy, "Đừng nghe lời tên tiểu tử này, tôi cảm thấy, cậu Kiêu ở đâu, cô đều có thể tới đó bất cứ lúc nào Ánh mắt Trần Kiệt đột nhiên bốc lên rất nhiều lửa, anh ta nháy lên
mấy cái, chỉ trong chốc lát, liền lóe lên đến cửa phòng làm việc, dang hai tay như con gà mái, "Cậu Kiêu không được khỏe, phải nghỉ ngơi đi. Ai cũng không được quấy rầy anh ấy! " Lâm Khiết Vy đảo mắt, trong lòng nói cô cũng không muốn vào đầu. Mặc dù ông chủ bao nuôi Mạc Lâm Kiêu rất đẹp trai và quyến rũ, nhưng anh rất thích bắt nạt cô, gặp một lần liên bắt nạt cô một lần, không gặp càng tốt. "Quay về nói với anh ấy sau vậy, đây không phải là tôi không báo cho anh ấy đâu nhé, là anh không cho tôi nói chuyện đó"
Trần Kiệt hằn học nghiến răng nhìn cô.