"A đau!" Cô mờ mịt khẽ kêu lên một tiếng, nước mắt không nhịn được mà tuôn ra. Chết tiệt, Mạc Lâm Kiêu anh là hóa thân của quái vật hả?
Một dáng vẻ thô bạo muốn cắn chết người! Trong miệng cô đều đã tê rần.
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên lấy lại tinh thần, đột ngột rời khỏi cô, hơi thở dồn dập, trong đôi mắt chim ưng tràn ngập tàn ác.
"Anh làm sao vậy? Dùng sức như vậy, đau muốn chết!”
Hơi thở hổn hển còn chưa ổn định, thật sự cực kỳ tức giận, cô liên đứt quãng mà oán giận.
Đôi mắt to tròn đen trắng rõ ràng lộ ra mấy giọt nước mắt trong suốt, lẳng lơ quyến rũ không sao tả hết.
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nhớ tới lần duy nhất của hai người bọn họ, cô gần như đã khóc suốt toàn bộ quá trình, giờ phút này trong lòng tràn đầy ngọn lửa không đứng đán, thật muốn lột sạch cô không còn một manh quần áo, làm cả một buổi tối, hung hăng bắt nạt cô không ngừng nghỉ.
Xem cô còn dám chạy lung tung đi ra bên ngoài rong chơi vớ vẩn! Thu hút ong bướm, không ngoan một chút nào!
Mạnh mẽ cưỡng chế ngọn lửa bên trong cơ thể xuống, làm ra vẻ ghét bỏ, ngồi thẳng người, cười lạnh một tiếng.
“Thối muốn chết!"
"Cái gì?"
Đầu óc Lâm Khiết Vy có chút mông lung. Anh nói ai thối? Cô sao? Ánh mắt lạnh lùng ghét bỏ mà liếc mắt nhìn cô một cái, “Trên
người em hơi có mùi thối!” Khiết Vy nào đó bị bắt nạt đến mức bật khóc, giờ phút này thật sự rối loạn, ngay cả sự uất ức mới vừa rồi cũng quên mất, mờ mit mà phản bác, "Cái gì là hơi có mùi hả, làm gì có? Cái mũi của anh bị hỏng rồi?"
Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Lâm Kiêu âm u, cũng không nói một lời, rút khăn ướt khử trùng ra, kéo hai bàn tay nhỏ nhắn của cô qua, bắt đầu cẩn thận nghiêm túc chà lau từ trong ra ngoài.
Sau khi dùng hết khăn khử trùng, lại tiếp tục rút ra, hết chiếc khăn này đến chiếc khăn khác, trước sau vậy mà dùng hết hai mươi chiếc khăn khử trùng, đem hai tay của Lâm Khiết Vy lau đến hần như rớt một lớp da, như vậy mới hài lòng ngừng lại.
Hai bàn tay của Lâm Khiết Vy bị chát xát đỏ ửng, ngơ ngác mà nhìn, lại nhìn nhìn người đàn ông đẹp trai nào đó đã ngồi nghiêm chỉnh lại, thiếu chút nữa tức giận đến mức sắp boc phát từ thô tục.
Mạc Lâm Kiêu cái tên nhàm chán này!
Đây là điên rồi hả?
Cô chẳng qua chỉ cầm tay cùng Hạ Dịch Sâm trên sân khấu một lúc.....
Thật sự không biết, anh bị bệnh thần kinh, hay là bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, hay là đầu óc bị co rút. Càng nghĩ càng thêm tức giận, không nhịn được tức giận lầm
bầm nói. “Anh phải đến mức như vậy sao? Không phải tôi chỉ cầm tay
anh ta một chút, cũng không đến mấy giây, có thể bẩn đến mức nào?"
"Cầm tay với anh ta? Không phải kiên trì nói bản thân đi dạo phố hay sao?” Lạnh lùng nói xong, ánh mắt anh âm u thăm dò ném lại đây.
“Tôi.....”
Lâm Khiết Vy bị run lên vì sợ hãi, cắn chặt đôi môi của mình.
Mẹ ơi, tại sao lại sốt ruột như vậy, cô đã nói lỡ lời?
Co rụt bả vai.
Giờ phút này thích hợp để giữ im lặng.
Tạm thời làm một con rùa nhỏ ngoan ngoãn.
Mạc Lâm Kiệu từ trên cao nhìn xuống dáng vẻ nhát gan co đầu rút Vậy mà còn cố chấp đến chết.
cổ kia của cô, ghét bỏ hừ lạnh một tiếng.
Hồ ly nhỏ!
Còn không mau chủ động nhận lỗi!
Xe dừng lại.
Trần Kiệt mở cửa xe ra, lúc Mạc Lâm Kiêu chuẩn bị xuống xe, ra lệnh nói, "Xuống xe!”
"A.
Lâm Khiết Vy ngoan ngoãn đáp lời, xuống xe, nghĩ rằng đã tới biệt thự Mạc Vũ, nhưng vừa giương mắt nhìn, tại sao lại nhìn thấy biển rộng mênh mông?
Một đoàn xe sang trọng vậy mà lại đứng ở bờ biển!
Trời đã tối đen, không trở về nhà, còn chạy đến bờ biển rộng sóng vỗ dạt dào làm gì?
"Chúng ta tới đây làm gì?”
Mạc Lâm Kiêu đối mặt với biện rộng, đưa lưng về phía cô, lạnh lùng nói, “Ném em xuống biển, cho cá ăn”
“Hả?"
Cả người Lâm Khiết Vy run lên, sợ tới mức lông tóc đều dựng đứng, không chút suy nghĩ, vội vàng chui vào bên trong xe, giống như đã đoán trước rằng cô sẽ làm như vậy, Mạc Lâm Kiêu đi tới, nằm lấy eo nhỏ của cô, bế cô từ trong xe ra bên ngoài.
"Ngài Mạc! Có chuyện gì thì từ từ nói chuyện, đừng kích động mà, bình tĩnh bình tĩnh!" Mạc Lâm Kiêu này là một tên điên đáng sợ, không phải thật sự
muốn ném cô xuống biển cho cá ăn đấy chứ?
Trên đời này, không có chuyện nào mà Mạc Lâm Kiêu không dám làm!
Lâm Khiết Vy sợ tới mức tay chân múa loạn xạ, lúc Mạc Lâm Kiêu đặt cô ở trên mặt đất, cô không chút nghĩ ngợi, tiến lên gắt gao ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh, dán cằm lên người anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đáng thương mà nhìn anh.
"Ngài Mạc, nơi này gió lớn như vậy, chúng ta vẫn nên quay về nhà đi, tôi biết vừa rồi là anh nói đùa với tôi. Chúng ta quay về nhà đi?" "Ai nói là vui đùa?”
Cô ôm anh chặt chẽ như vậy, nơi phì nhiêu phía trước cũng dán chặt lên người anh, nóng bỏng làm cơ thể anh không nhịn được mà căng thẳng, bị cô dựa dẫm mà ôm chầm như vậy, bên tai quanh quả tiếng nói dịu dàng mềm mại của cô, đáy lòng không biết có bao nhiêu hưởng thụ.
Nhưng trên khuôn mặt anh, lại giả bộ lạnh lùng vô cùng.
"Ném tôi cho cá ăn, không phải anh sẽ mất đi một cô tình nhân khéo léo hiểu lòng người hay sao? Giữ tôi lại đi, em vẫn còn rất có ích đó!"
Lâm Khiết Vy sửng sốt, sợ tới mức thân thể nhỏ nhắn run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương vô cùng.
Anh suýt chút nữa thì bật cười, thật may vẫn lạnh lùng trước sau
như một, trên mặt không lộ ra một chút cảm xúc.
"Khéo léo hiểu lòng người? Em đang nói em sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, tôi khéo léo hiểu lòng người biết bao!” "Vậy mượn danh nghĩa đi dạo phố, hẹn hò cùng tên đàn ông thô lỗ, là người nào vậy?"
"Cách." Lâm Khiết Vy nghẹn lời, måt trợn tròn.
Quả nhiên, thời điểm cô ở trên sân khẩu, đã bị anh nhìn thấy.
Cô vừa muốn giải thích một chút, một bàn tay của Mạc Lâm Kiêu từ phía sau lưng cô trượt xuống dưới, lướt qua vòng eo của cô, tiếp tục đi xuống phía dưới, dừng lại trên mông vểnh trái đào, xoa nån một chút, sau đó vỗ vỗ.
Giọng nói ngả ngớn, nói, "Em nói mình rất có ích? Có ích gì?"
Giờ phút này khát khao được sống của bạn học Lâm Khiết Vy vô cùng mạnh mẽ, cần chặt răng, dũng cảm nói: “Tôi có thân thể mềm mại dễ dàng đẩy ngã, có trăm nghìn tư thế tình cảm. Đảm bảo sẽ phục vụ anh thật tốt!”
Nói xong, còn dùng lông mi chớp chớp vài cái, chứng minh lời mình nói thật sự có đạo lý.
Xung quanh gió giật dữ dội thổi tung bay quần áo và mái tóc của hai người bọn họ, bóng đêm tràn ngập, biển rộng mênh mông, tiếng sóng biển trong âm vang.
Anh cứ như vậy híp đôi mắt chim ưng lại, yên lặng cúi đầu nhìn cô. Thời gian giống như ngừng trôi trong khoảnh khắc này.
Sau vài giây, khóe môi anh cuối cùng cũng cong môi ngả ngớn, khế nở nụ cười.
Tiếng cười trầm thấp, mà lại chứa đầy quyến rũ.
Con ngươi tối đen, càng lúc càng sâu thẳm.
"Thân thể.. mềm mại? Trăm nghìn.. khoác lác đấy hả?”
....tư thế? Em đang
Trong giọng nói rõ ràng ngấm ngầm đùa giỡn, cùng với trêu ghẹo, cố tình Lâm Khiết Vy sợ chết lại không nghe ra, tưởng nhầm rằng ông lớn người ta không tin lời của cô, hai cánh tay bạch ngọc ôm chặt hơn nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khẩn trương.
Tư thế này, giống như đứa nhỏ giở trò vô lại, treo người lên người lớn.
"Thật sự! Tôi không khoác lác! Chỉ cần anh không ném tôi xuống cho cá ăn, bảo tôi làm gì tôi làm cái đó! Tôi, tôi, tôi, tôi có thể phối hợp đủ kiểu đa dạng với anh, tuyệt đối là một cô tình nhân vô cùng có ích!” Sóng ngầm trong đôi mắt bắt đầu khởi động.
Còn kém dựng thắng ngón tay lên tuyên thệ.
Cổ họng của Mạc Lâm Kiêu có chút khô khan.
Giờ phút này cô đang chủ động dính vào anh, hoàn toàn ý lại anh, loại cảm giác này. Toàn bộ trái tim anh vậy mà lại đều tràn ngập cảm giác thỏa mãn ấm áp!
Cô nhóc xấu xa!
Thỉnh thoảng nhiệt tình một chút, thật đúng là khiến cho người ta không thể chống cự.
Nhéo nhéo khuôn mặt trơn min của cô, đôi mắt chim ưng phát sáng lại nóng rực, "Được, vậy đêm nay, liên thể hiện một chút công dụng của em”