"Bên ngoài còn có ai sống sót không?"
Trần Kiệt bắp lắp: “Cái đó, cái đó... Ha ha... Đạn không có mắt... Ha ha.”
Như vậy nghĩa là, không còn tên nào sống.
Mạc Lâm Kiêu ấn ấn huyệt thái dương: “Cho người đến dọn dẹp sạch sẽ căn phòng này, tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng sách." Trần Kiệt gật gật đầu, xong lại đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó: "Đúng
rồi, còn có một chuyện cần báo cáo. Vì sao đám người này đi vào, chuông báo động lại không kêu, đó là do máy nghe lén mà Lâm Khiết Vy mang vào lúc trước có khả năng quấy nhiễu, toàn bộ đường dây cảm ứng tia hồng ngoại đều bị vô hiệu hóa. Tôi đã nói người phụ nữ kia vốn dĩ chẳng phải thứ tốt lành gì, bởi vì chuyện xấu mà cô ta làm, mà tính mạng của anh, suýt chút nữa đã gặp nguy hiểm đấy."
Chân mày Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu lại, vẻ mặt khó đoán.
Trần Kiệt lại nhớ đến lời nói của Nam Cung Hào tối hôm qua, không nhịn được liền khuyên nhủ: “Cho dù cô ta tạm thời có thể làm giảm độc tố trong người anh, nhưng mà chuyện này cũng không thể phủ nhận được sự thật tàn nhẫn rằng cô ta là người của Mạc Lâm Dương, cô ta là người xấu, tiếp cận anh là hoàn toàn có âm mưu từ trước."
"Được rồi, cậu nói nhiều quá đấy." Mạc Lâm Kiêu không muốn tiếp tục nghe nữa.
"Vậy sao anh lại mềm lòng với cô ta như vậy?" "Tôi chưa từng mềm lòng với cô ta."
Trần Kiệt bị chặn họng không nói thêm được câu nào, Mạc Lâm Kiêu không thèm thừa nhận, anh ta có nói cái gì thì cũng là vô ích.
"Bớt lo chuyện của tôi đi, tôi tự biết làm thế nào. Cậu đi chỗ khác đi." Mạc Lâm Kiêu không kiên nhẫn nói, sau đó mặt mày xám xịt bước ra ngoài.
Trần Kiệt bị ông chủ trách móc xong thì không thể ngủ được, liền chạy xuống phòng thí nghiệm dùng sức lay tên Nam Cung Hào đang ngủ say sưa dậy.
"Nam Cung Hào! Mau! Mau tỉnh dậy!"
Nam Cung Hào xoa xoa nước miếng ở khóe miệng, hai mắt mông lung: "Anh bị mộng du hå?"
Trước đó, Nam Cung Hào phải làm thí nghiệm nên vô cùng mệt mỏi, chưa kể lại phải phí công phân tích một đống số liệu, làm xong thấy mệt muốn chết nên vừa uống viên thuốc ngủ xong liền ngủ say như chết. Vừa rồi trong biệt thự xảy ra chuyện lớn như vậy mà anh cũng không tỉnh.
Trần Kiệt mạnh mẽ lôi Nam Cung Hào dậy, thậm chí còn tạt nước vào mặt Nam Cung Hào, cuối cùng cũng khiến cho đối phương tỉnh táo.
Nam Cung Hào nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhóc chết tiệt này, nếu chuyện anh nói không phải chuyện quan trọng thì xem tôi xử anh như thế nào, tôi muốn dùng thuốc biến cậu nhỏ của anh teo lại chỉ còn năm cen-ti- met."
Trần Kiệt ba la bố lô kể lại chuyện vừa xảy ra cho Nam Cung Hào nghe, cuối cùng còn giận dữ nói: “Chỉ vì từng ngủ với cô ta, chỉ bởi vì chuyện này mà đối xử khoan dung với cô ta như vậy. Cô ta là người xấu!"
Nam Cung Hào vẫn vô cùng mệt mỏi nên qua loa tùy ý nói: “Chuyện này đơn giản, ông chủ đã phá giới, vậy thì chuẩn bị cho anh ta vài mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm, ngủ thêm vài người nữa thì sẽ không còn coi trọng Lâm Khiết Vy nữa. Không sợ không biết hàng, chỉ sợ hàng so hàng."
Hai mắt Trần Kiệt sáng lấp lánh, vỗ tay thật lớn: "Có đạo lý! Anh đúng là lão hồ ly, xem ra vẫn có chỗ dùng được. Cho dù Lâm Khiết Vy kia có là quốc sắc thiên hương hay đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn thì cũng không thể sánh được với cả một vườn hoa đua sắc! Thể lực của ông chủ nhà chúng ta tốt như vậy, nhu cầu chắc chắn rất cao, con gái Âu Mỹ có lẽ phù hợp hơn, kích cỡ tương xứng, lớn thì nên phối hợp với lớn."
Móng vuốt của Trần Kiệt vừa buông tha Nam Cung Hào thì Nam Cung Hào lập tức lảo đảo nằm xuống, tiếp tục ngáy khò khò.
Trần Kiệt vô cùng kích động, vừa bước ra bên ngoài vừa lẩm bẩm một mình: “Ngay ngày mai, mình phải bắt đầu tuyển chọn những cô gái xinh đẹp nhất, tất cả đều phải trẻ trung mơn mởn, trong sáng sạch sẽ! Lâm Khiết Vy, chờ đến lúc cô bị ông chủ ghét bỏ, tôi xem cô còn tác oai tác quái như thế nào."
Nửa tiếng sau, biệt thự nhà họ Mộ lại khôi phục vẻ yên tĩnh.
Căn phòng của Mạc Lâm Kiêu cũng đã được quét dọn sạch sẽ, thảm dưới sàn cũng được đổi mới, toàn bộ vật dụng trong phòng chỉ còn sót lại mùi thuốc khử trùng.
Trong phòng sách, Mạc Lâm Kiêu trằn trọc mãi không ngủ được.
Vừa rồi xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết Lâm Khiết Vy có bị sợ hãi hay không?
Hay là đối với cô, chuyện này vốn dĩ chỉ là chuyện bình thường?
Tại sao vừa nãy cô ấy không ra ngoài?
Nếu là nội gián do đối thủ tới thì cô phải cố gắng khiến anh hài lòng mới đúng, như vậy cô mới có thể lấy được nhiều tin tức có giá trị hơn,
Chẳng lẽ, đây là một trong số những thủ đoạn của cô?
Lạt mềm buộc chặt?
Mạc Lâm Kiêu ngồi dậy, anh mặc áo choàng lên rồi đi ra ngoài, lặng yên không tiếng động lên tầng hai, đứng trước của phòng Lâm Khiết Vy.
Anh nhẹ nhàng cầm tay nắm cửa, cửa không hề khóa, trực tiếp đẩy cửa bước vào,
Bước qua phòng khách nhỏ, đi vào bên trong phòng ngủ, ánh đèn bên ngoài roi vào khiến căn phòng nửa sáng nửa tối. Màn trắng chỉ vén lên một nửa, đột nhiên có cơn gió từ cửa sổ nhẹ nhàng lướt qua, tấm màn trắng trong phòng cũng nhẹ nhàng tung bay.
Trên chiếc giường rộng lớn, Lâm Khiết Vy càng trở nên nhỏ bé, một tấm chăn mỏng đắp kín cả người cô, hình như cô ngủ rất say.
Lẽ nào đang giả vờ ngủ?
Mạc Lâm Kiêu có thể cảm nhận được hô hấp của cô, không giống như đang giả vờ.
Mạc Lâm Kiêu ngồi ở cạnh giường, ngắm nhìn Lâm Khiết Vy đang ngủ say như chết trên giường ở khoảng cách gần nhất."
Sắc mặt cô có vẻ tái hơn so với bình thường, thế nhưng đôi môi kia vẫn đỏ thắm, chỉ là cánh môi dưới bị cô cắn sứt rồi.
Đôi môi đẹp đẽ như vậy, tại sao lại phải cắn?
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nghĩ đến buổi tối cuồng nhiệt nào đó, cô lúc nào cũng cắn cắn môi mình, tận lực khắc chế tiếng kêu, sau đó đợi đến khi không thể nhịn được nữa thì cô mới vừa khóc vừa rên rỉ, đôi tay còn cào lung tung trên lưng anh, giống như mèo con đang giận dữ vậy.
Lắc lắc đầu, xóa bỏ mọi suy nghĩ lung tung trong đầu, Mạc Lâm Kiêu nheo nheo mắt phượng, nghiêm túc cần thận quan sát cô.
Bên ngoài xảy ra chuyện lớn như vậy, tại sao cô vẫn không tỉnh? Đột nhiên nhớ đến tiếng kêu thảm thiết của cô lúc ở trong phòng thí nghiệm, giống như vô cùng khó chịu, lẽ nào bên trong nước thuốc có thành phần khiến cho người ta mệt mỏi suy nhược, uể oải không muốn tỉnh?
Đột nhiên Mạc Lâm Kiêu muốn mắng cái tên Nam Cung Hào này, cả ngày say mê nghiên cứu, chỉ cần có thể thực hiện nghiên cứu của mình thì không còn quan tâm đến gì khác. Nói cái gì mà cứu người sắp chết và cứu người bị thương, người bị tên này làm thí nghiệm sắp mất cả mạng đây này.
"Này, tình lại đì, tình lại đi."
Anh nhẹ nhàng đẩy cô một cái, muốn hỏi xem cô có cảm thấy khó chịu không, kết quả là đẩy mấy lần cô cũng không phản ứng lại, nằm đấy giống hệt như cái xác.
Mạc Lâm Kiêu ngẩn người, đưa tay ra đặt dưới mũi cô, rõ ràng vẫn còn thở, sao lại không có phản ứng gì?
Cũng không biết vì sao Mạc Lâm Kiêu lại cảm thấy lo lắng, anh đưa tay lên sờ trán cô, quả nhiên thấy một tầng mồ hôi mỏng.
Bên ngoài động tĩnh lớn vậy mà cô cũng không tỉnh. Ở trong phòng ngủ nóng muốn chết cô cũng không hề phản ứng.
Lẽ nào cô bị bệnh? Bị ngốc?
Có lẽ vì buổi tối nhìn thấy cô bị đưa lên làm thí nghiệm vô cùng đáng thương, cô nhờ anh giúp, anh lại chẳng làm gì nên giờ anh cảm thấy hơi áy này. Hơn nữa, dù sao cô cũng là thuốc giải của anh, anh không thể để cô cứ thể ốm chết được.
Đúng, anh chỉ đơn giản là quan tâm cô, anh sợ thuốc giải của mình biến mất mà thôi.
Mạc Lâm Kiêu đưa tay muốn vén chăn ra giúp cô, giúp cô hạ nhiệt.
Kết quả, sau khi nhìn thấy cảnh vật bên dưới...
Con ngươi bỗng nhiên co lại.
Hai mắt trợn to.
Mạc Lâm Kiêu cứ thế mà nhìn chằm chằm vào cảnh vật dưới lớp chăn, hô hấp dường như ngừng lại.
Người phụ nữ này, thế mà... Khỏa thân đi ngủ...
Trên người không có lấy một mảnh vải che thân, toàn bộ trống trơn! Mẹ nó!
Mạc Lâm Kiêu vội vàng kéo chăn lên, dời tầm mắt, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình.
Anh muốn lập tức đứng lên rời khỏi nơi này, bởi vì không khí trong phòng dường như không còn giống trước đó, không khí đang dần dần ấm lên, chỉ đợi thêm một chút nữa thôi thì anh sẽ mất khống chế mất. Mạc Lâm Kiêu hít một hơi thật sâu, chuẩn bị rời đi, thế nhưng giống như anh đã bị quỷ dữ sai khiến, lại vén chăn lên một lần nữa, ánh mắt sâu thẳm khóa chắt cơ thể bên dưới, con mắt như được gột rửa.