phim nào đó...
Mười phút sau, sắc mặt Mạc Lâm Kiêu tái xanh, vứt tai nghe xuống, nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh.
Qe...
Nôn khan, buồn nôn.
Anh điên cuồng rửa tay rửa mặt, cả khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Anh không chịu được bực bội nói một mình, "Quá xấu, thật là buồn nôn, loại phim rách nát này có gì đáng xem! Trình độ thưởng thức của Phùng Thiên Long thật sự là quá tệ!"
Vậy mà anh không thể nhìn nổi thân thể người phụ nữ trong phim, cảm thấy xấu đến buồn nôn, thấy đôi mắt cũng đau, nghe tiếng kêu phát ra cũng thấy buồn nôn, chỉ xem mấy phút đã khiến anh chẩn động đến buồn nôn rồi.
Bộ phim chất lượng cao mà Phùng Thiên Long cống hiến, bị anh vô tình ném vào bồn cầu.
Người đẹp được vinh dự là có dáng người hoàn mỹ nhất đảo quốc
bị Mạc Lâm Kiêu nhìn thành động vật xấu xí, cảm giác ánh mắt anh
đã trúng độc cực nặng. Tựa ở trên ghế giám đốc, Mạc Lâm Kiêu dùng ngón tay đè lên huyệt thái dương đau nhức.
Anh cảm thấy anh cần phải đi nhìn Lâm Khiết Vy một chút, để rửa sạch ánh mắt bị ô nhiễm của anh. Trước khi ăn cơm trưa, Lâm Khiết Vy đóng lại cánh cửa dẫn đến chỗ phục vụ tận nơi của cô, loại tiền này không dễ kiếm, còn giày vò
như vậy. Mặc dù Hứa Tinh vẫn luôn mở cửa, đáng tiếc không có ai đến chỗ phục vụ của cô ấy cả.
Ăn cơm trưa, Lâm Khiết Vy đang nâng cảm, định chợp mắt.
Đột nhiên một bệnh nhân mới ồn ào được chuyển tới, là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, được sắp xếp vào vào phòng bệnh riêng.
"Vậy mà vừa đến đã có thể vào ở phòng bệnh riêng, quan hệ không tầm thường!" Lâm Khiết Vy ngáp một cái, chuan bị chợp mát một lát.
"Khiết Vy" Hạ Dịch Sầm đi tới, nhìn Lâm Khiết Vy thật sâu, "Déến phòng làm việc của anh một chút, anh có chuyện muốn nói với em" "Hả? A, vâng!"
Hạ Dịch Sâm mặc quần dài màu đen, ngay cả cái nếp may cũng không có, áo bông màu lam nhat, lich sự nhã nhặn, nhìn qua giống như một giám đốc lớn nào đó, xem ra anh ta mới từ bên ngoài trở về, còn chưa kịp thay trang phục bác sĩ.
Đi vào văn phòng của Hạ Dịch Sâm, bên trong đã được quét dọn sạch sẽ, Hạ Dịch Sâm hoi cau mày, lộ ra vẻ tâm sự nặng nề.
"Đàn anh Sâm, anh tìm em có việc gì?"
"Khiết Vy, chuyện tối hôm qua, anh cảm thấy cần phải trịnh trọng nói rõ với em một chút."
Hạ Dịch Sâm mở mắt ra, trong đôi mắt có vẻ kiên định, dường như trong chớp nhoáng này đã quyết định cái gì đó,
Cốc cốc cốc, bên ngoài có người gõ cửa, tiếp theo Hứa Tịnh liên
thò đầu vào, lúng túng cười.
"Thật ngại quá, quấy rầy một chút. Ởm Khiết Vy à, bệnh nhân nam vừa tới, chỉ mặt gọi tên cậu đi tiêm cho anh ta."
"Hả? Bảo tớ? Không nhầm chứ?" Lâm Khiết Vy kinh ngạc nâng quai hàm lên.
Kì diệu quá, còn có bệnh nhân không sợ chết?
Bệnh nhân kì lạ mới tới...
Lâm Khiết Vy nhìn Hứa Tịnh ngoài cửa một chút, lại áy này nhìn Hạ Dịch Sâm một chút.
"Đàn anh Sâm, nếu không em đi làm trước, xong sẽ trở lại tìm anh." "Vậy được rồi, anh chờ em."
Hiển nhiên Hạ Dịch Sâm còn có chút khẩn trương, nói xong câu đó liền thở dài một hơi. Lâm Khiết Vy mím cười, đi ra khỏi phòng làm việc của anh ta, đi ra
bên ngoài hành lang, liền kéo áo Hứa Tịnh, hỏi:
"Rốt cuộc cậu nói thật hay giả vậy? Có người sẽ chỉ mặt gọi tên báo tớ tiêm? Người này điên rồi à?"
"Thật! Không riêng cậu không tin, ngay cả tớ cũng không tin! Cho cậu đi tiêm, ha ha, không phải tên này chán sống rồi chứ?"
Lâm Khiết Vy tức giận sa sầm mặt lại.
Hai người đi đến cửa phòng bệnh đơn kia, Lâm Khiết Vy nghi ngờ thò đầu vào bên trong thăm dò, nhìn thấy có một người đàn ông hơn hai mươi tuổi, đang dựa vào cánh tay mình, vắt chéo chân, nào giống một người đến khám bệnh, ngược lại giống một ông lớn vênh mặt hất hàm sai khiến hơn.
Cậu ta đột nhiên thấy được Lâm Khiết Vy, hai mắt sáng lên, ngồi hẳn hoi, chỉ về phía cô kêu lên: "Lâm Khiết Vy! Chính là cô! Tôi muốn cô tiêm cho tôi!"
Lâm Khiết Vy run lên.
Người này lại còn nhận ra mình?
Trước kia cô không nhớ rõ từng gặp cậu ta!
"Tên này biết cậu, xem ra là một tên nhóc thầm mến cậu, vì để tiếp cận cậu nên mới cố ý làm mình vào bệnh viện, phần tình cảm này,
thật sự là xúc động lòng người!"
Hứa Tịnh ghé vào bên tai Lâm Khiết Vy rì rầm,
Lâm Khiết Vy có chút cạn lời.
Cô nhóc Hứa Tịnh này đọc quá nhiều tiểu thuyết rồi, giỏi về tưởng tượng như thế
Cô bất đắc dĩ bê khay thuốc đi vào, không hiểu hỏi, "Vì sao cậu cứ phải bắt tôi tiêm? Cậu có biết hay không, kỹ thuật tiêm của tôi thật sự không tốt, tiêm cực kì đau!"
Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy!
"Chính là cô! Tôi chỉ cho cô tiêm thôi! Nhất định chỉ có thể là cô!"
Không nghĩ ra, người trẻ tuổi này lại cực kì kiên quyết, vừa nói, vừa kéo tay áo lên, dáng vẻ "không tiêm cho tôi tôi nổi nóng với cô đấy”. Hứa Tịnh đứng ở bên cạnh, lắc đầu thở dài, "Sinh mạng đáng
ngưỡng mộ, tình yêu đáng giá hơn!"
Vì có thể tiếp cận người đẹp ở khoảng cách gần, cậu ta cũng đủ liều.
Nếu cậu ta đã nói như vậy... cô cũng khỏi phải khách khí. Lâm Khiết Vy há to miệng, thở dài, bê khay thuốc đi đến trước mặt người đàn ông, bắt đầu khử trùng cho cậu ta.
Hứa Tịnh khoanh tay, tựa lên trên tường, trên mặt đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác, đợi đến khi người đàn ông này quỷ khóc sói gào, đến lúc đó cô sẽ có thể chế nhạo cậu ta dừng lại, không phải muốn y tá xinh đẹp sao?
Đáng đời!
Lâm Khiết Vy cầm kim tiêm, hít một hơi thật sâu, âm thầm lẩm bẩm, không được run tay, lúc tiêm phải ổn định chắc chắn, sau đó chú ý cẩn thận đâm kim tiêm vào mạch máu của người đàn ông.
Truyền máu! Thành công!
"Hứa Tịnh! Lần duy nhất tớ chỉ làm một lần liên thành công! Oa!" Quan trọng là, người đàn ông này còn không hề kêu lên một tiếng nào, có phải chứng tỏ bị tiêm cũng không đau?
Lảm Khiết Vy thở dài một hơi, vui vẻ nói, hoàn thành nhiệm vụ tiêm lần này.
"Trời ạ! Không phải chu? Vậy mà cậu lại siêu phát huy? Tên nhóc này quả may mån, hiếm có!" Hứa Tịnh lắc đầu thở dài. Tâm trạng của Lâm Khiết Vy bay vọt, không nhịn được hỏi thăm
bệnh nhân một câu, "Lúc tôi tiêm cho anh, có đau hay không?"
Người trẻ tuổi nghiêm mặt lại, không nói một câu nào,
Lâm Khiết Vy nháy måt mấy lần, có chút xấu hổ, không hiểu quay đầu nhìn Hứa Tịnh một chút, Hứa Tịnh cũng không biết có chuyện gì xảy ra, nhún vai.
Lúc này, người trẻ tuổi đột nhiên rút mạnh kim tiêm ra khỏi cánh tay!
Tiếp đó!
Lại dùng lực đâm thẳng kim tiêm vào trong cánh tay!
Chỉ trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, cậu ta liền nhanh chóng làm xong mấy động tác này, Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh đều ngây người.
"Cậu làm gì vậy?"
Lâm Khiết Vy khiếp sợ không thôi, đáy lòng có chút dự cảm bất thường, giọng nói cũng có chút phát run.
Hứa Tịnh cũng kịp phản ứng, vô cùng hoảng sợ, "Ôi! Chưa bao giờ gặp phải bệnh nhân thế này! Sao cậu có thể tự mình hại mình vậy? Nhìn xem, chảy máu rồi!"
Nói rồi, Hứa Tịnh định đi qua giúp đỡ người trẻ tuổi cầm máu, lại đột nhiên nghe thấy người trẻ tuổi rồng o một tiếng.
Âm thanh vang vọng đất trời.
Chấn động đến mức căn phòng phải rung mấy cái.
"Cứu mạng! Có ai không! Y tá muốn giết người"
Y tá muốn giết người?
Cậu ta đang nói ai?
Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh đồng thời kinh ngạc đén cứng đờ. Lúc đầu óc hai người vẫn còn đang xoắn xuýt, cửa phòng bệnh liền bị đẩy ra từ bên ngoài, Kim Ngọc vọt vào đầu tiên.