Lâm Khiết Vy nhìn thấy anh, lập tức giống như là thấy đại nhân nhà mình, ủy khuất đến nước mắt liền nhanh chóng tuôn rơi.
Cô thực sự không dám đi vào cái tàu lượn ma quỷ kia đâu. Con mắt Tề Việt bỗng nhiên trợn to, thân thể cứng đờ, lập tức bị dọa đến mức hoang mang lo sợ.
"Cậu trẻ à, sao cậu lại tới đây?"
Trong lòng anh ta như đang gào thét, cậu trẻ vậy mà đi xa như thế, truy đuổi đến nơi này, đây quả thực là trong mắt chỉ có tình nhân, không có thân thích.
Khuôn mặt của Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng đến mức dọa người, không nói lời nào, nhanh chóng đẩy Tề Việt ra, đẩy mạnh đến mức anh ta hơi lảo đảo, sau đó đem Lâm Khiết Vy kéo tới phía sau mình. Lâm Khiết Vy như thở dài một hơi, trong vô thức liền kéo lấy quần áo của anh, phải làm như thế này mới có thể an tâm.
"Cậu trẻ, cậu tại sao lại muốn quản chuyện này? Cháu bây giờ không cần cậu hỗ trợ thêm nữa, cháu chỉ cầu cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, cháu còn phải dựa vào năng lực bản thân đi tranh với Phùng Thiên Long nữa." Con mắt xinh đẹp phong lưu của Tề Việt nhanh chóng nhìn vào Lâm Khiết Vy đang trốn ở sau lưng Mạc Lâm Kiêu, thấy thế liền vô cùng khó chịu, vì sao cô lại muốn trốn ở đằng sau lưng của câu trẻ cơ chứ.
"Lời của tôi nói, cháu lại không để trong đầu đi? Không phải tôi đã cảnh cáo cháu rồi sao, cô ấy, là người mà cháu không thể
chạm vào"
"Cũng bởi vì cô ấy là người phụ nữ của Phùng Thiên Long sao? Cậu cứ như vậy mà hướng về phía nhà họ Phùng ư? Cậu trẻ à, đây không phải là chuyện làm ăn, cũng không phải mua bản, đây là tình cảm, cậu có biết hay không tình cảm rất trân quý? Cháu không dễ dàng mà yêu thích một người! Cậu có thể hay không thông cảm một chút cho tâm ý của đứa cháu trai này? Cháu chỉ là nghĩ đến nghiêm túc theo đuổi cô ấy, chẳng lẽ cái này cũng không được sao?"
"Không được."
"Vì cái gì vậy?"
"Cô ấy là hoa đã có chủ"
"Chẳng lẽ tên kia là lão kim chủ sao? Anh ta cũng xứng sao! Khiết Vy cũng thấy có cảm tình với anh ta, hoàn toàn là bất đắc dĩ, cháu cùng cô ấy mới là cùng tuổi, mới càng xứng hơn, chỉ có cháu mới có thể cho cô ấy một tình yêu hạnh phúc nhất. Cậu trẻ à, xin cậu, hãy để cho cháu cùng tên họ Phùng kia được cạnh tranh công bằng"
Mạc Lâm Kiêu làm sao còn có thể nghe được nữa, như nổi lên cơn thịnh nộ, tiến lên một bước, một cước đá ngã Tề Việt, làm anh ta phun ra một miệng lớn máu tươi, nhưng anh ta vẫn quật cường đứng lên, la hét lớn: "Cậu đánh chết cháu đi! Đánh không chết cháu, chỉ cần cháu còn một hơi thở, cháu cũng phải đem cô ấy đoạt tới."
"Vậy thì hãy nhớ lấy cái khẩu khí này"
Mạc Lâm Kiêu gầm lên, lại một cước mạnh mẽ đá vào trên cằm Tề Việt, làm cho anh ta lại phun ra một ngụm máu, rơi vào trên bãi cỏ.
Cái cằm của anh ta giống như muốn nát ra, trời đất quay cuồng, xương cốt toàn thân đều đau nhức, muốn giãy dụa vực lên, nhưng tứ chi run rấy, làm sao cũng dậy không nối, cái cảm của anh ta toàn bộ đều là máu, vừa tức vừa đau, khóc khàn giọng kêu lên: "Vì cái gì đối xử với cháu như vậy, cậu là cậu trẻ của cháu mà"
Mạc Lâm Kiêu quan sát Tề Việt, một cước dẫm lên trên bụng anh ta, đau đến mức nội tạng của Tề Việt giống như xoăn nát, ngũ quan đều biến dạng.
Chỉ nghe được phía trên truyền đến một câu đầy lãnh đạm: "Lâm Khiết Vy là người phụ nữ của tôi!"
Tề Việt cố gắng mở to hai mắt, ngay cả toàn thân đau đớn đều không để ý tới, không dám tin nhìn vào Mạc Lâm Kiêu, nỉ non: "Sẽ không, không thể nào"
Mạc Lâm Kiêu cười lạnh, từng câu từng chữ nói: "Từ đầu đến cuối, cô ấy chỉ có một người đàn ông duy nhất là tôi. Nếu như cậu không phải còn gọi tôi một tiếng cậu trẻ, dám đụng đến người phụ nữ của tôi, thì cậu có chết mấy trăm lần cũng không
đủ." Lâm Khiết Vy lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu động thủ đánh người, không nghĩ rằng anh đẹp trai nhìn như thần tiên vậy, mà khi động thủ lại tàn nhẫn như thế, giống như là ma quỷ giết người, vẫn ngây ngốc đứng im một chỗ.
Thẳng đến khi Mạc Lâm Kiêu đi tới, ôm eo của cô, đem cô ngồi lên chiếc xe sang trọng, cô vẫn còn ngơ ngác, không có phản ứng.
Gió biển vẫn thổi, trên vách núi, Tề Việt nằm trên đồng cỏ, nửa ngày mới nghẹn ngào lên tiếng, khóc đến tê tâm liệt phế.
Trên ô tô, Mạc Lâm Kiêu cúi đầu hơi rũ mắt, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, không để ý đến Lâm Khiết Vy, rất rõ ràng anh đang rất tức giận.
Lâm Khiết Vy vụng trộm nhìn anh một hồi, nhịn không được nói: "Cám ơn anh đã đến đây."
"Hừ!" Mạc Lâm Kiêu khó chịu nói: "Em cứ chê anh quấy rầy em di."
"Nào có đâu, anh có thể chạy đến cứu em hôm nay, anh
không biết là em vui vẻ như thế nào sao. Sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu hơi hòa hoãn một chút, lại như cũ không nhìn cô, cũng không để ý tới cô.
Lâm Khiết Vy đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "À, vừa rồi tên tiểu tử Tề Việt kia gọi anh một tiếng cậu trẻ sao?"
"Chỉ là bề ngoài thôi. Cậu nhưng họ hàng xa, thì đó cũng là thân thích rồi!
"Không phải đâu, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Tề Việt một mực khoác lác, sau lưng của anh ta có người chống lưng, thì ra chính là anh sao?"
Mạc Lâm Kiêu đột nhiên xoay người, ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm vào cô: "Anh là cậu trẻ của nó thôi, em đừng nói là trước kia em không biết."
"Em là thật sự không biết mà."
"Nhưng em là bị nó hấp dẫn rồi."
"Oan uổng quá, em không có để ý tới anh ta, chính là anh ta tới tìm em, giống như thuốc cao da chó vậy"
Mạc Lâm Kiêu châm chọc nhếch môi cười một tiếng, rõ ràng là không tin cô.
Lâm Khiết Vy cố gắng chứng minh mình trong sạch, sốt ruột nói: "Em sao có thể ngủ cùng cậu, sau đó ngủ cùng cháu trai, thật sự quá loạn lạc, việc này ai có thể làm ra được chứ."
Mạc Lâm Kiêu trở nên đen mặt.
"Nói gì thế, em còn muốn ngủ cùng nó sao?"
Lâm Khiết Vy ra sức vẫy tay: "Không phải không phải mà... Em căn bản là không có nhìn trúng anh ta đâu"
"Nhưng nó còn trẻ"
"Em không thích trẻ tuổi, nhìn quá non"
"Ý của em là, anh đã già?"
Lâm Khiết Vy như muốn điên lên: "Anh đương nhiên là tốt nhất. Ai nha, cái này cũng không phải như thế mà, nói như thế thì Tề Việt theo đuổi em, em cũng không thích anh ta. Bằng tuổi thì có quan hệ gì chứ, chính là người như anh ta, em không thích.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hướng Dẫn Dưỡng Thai Của Tiên Tôn Bạch Thỏ
2. Chim Trong Lồng
3. Phụ Gia Di Sản
4. Anti-Fan Số Một
=====================================
Khóe môi Mạc Lâm Kiêu cong lên.
Lâm Khiết Vy hơn nửa ngày vẫn còn buồn bực, a, cô đã làm gì vậy chứ, lại còn nói rõ ràng cảm xúc với Mạc Lâm Kiêu? Hai người trở lại biệt thự Mạc Vũ, Trần quản gia có chút trố mắt nhìn.
"Hai người tại sao lại trở lại?"
Lâm Khiết Vy hơi sững sờ: "Không nên trở về lúc này sao ạ?"
"Cậu Mạc không phải đã nói, đêm nay các ngươi sẽ ăn ở bên ngoài sao?"
"Khụ khụ!"
Mạc Lâm Kiêu hắng giọng một cái, Trần quản gia liền hiểu ý, cúi đầu đi vào trong nhà. Lâm Khiết Vy cùng Mạc Lâm Kiêu một trước một sau đi lên tầng hai, thì Lâm Khiết Vy đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhanh
chóng quay người lại, kết quả không có đứng vững, trực tiếp ngã xuống dưới.
Cũng may Mạc Lâm Kiêu đi ngay sau cô ba bậc thang, thuận thế đưa tay ra ôm cô vào lòng.
Mạc Lâm Kiêu mỉm cười ở ngay bên tai cô nói nhỏ: "Còn chưa tới ban đêm đâu, mà em cứ nhiệt tình, ôm ấp yêu thương như thế? Đã đợi không kịp rồi sao?"
Lâm Khiết Vy làm ra vẻ không nghe thấy anh đang trêu chọc: "Đột nhiên muốn hỏi anh, giữa trưa nay anh có ngoan ngoãn uống thuốc sau khi ăn hay không?"
Mạc Lâm Kiêu giống như cười mà lại không cười: "Đã uống rồi. Thuốc em kê đơn, dám không uống sao?"
"Ha ha, vậy là tốt rồi"
Lâm Khiết Vy vừa muốn quay người tiếp tục đi lên lầu, Mạc Lâm Kiêu đột nhiên ôm sát eo của cô, nỉ non: "Không tin thì em hãy kiểm tra một chút, bây giờ vẫn còn có vị thuốc Đông y đây."
"Cái gì. Ô Ô!"
Môi mỏng của anh chặn lại câu nói kế tiếp của cô, bá đạo chiếm lấy hương thơm riêng của cô.
Chỉ đem cô hôn đến hai chân đều mềm nhũn, mới buông tha cô ra, Lâm Khiết Vy mặt đỏ tim run trốn vào trong phòng của mình.
Mà Mạc Lâm Kiêu ở ngoài hơi chép miệng, đem những phẫn nộ với Tề Việt, triệt để quên đi hầu như không còn.
Hai người ăn xong cơm tối, ngồi ở phòng khách nghỉ ngơi, giúp việc nấu xong thuốc Đông y đưa tới.
"Hôm nay anh rất mệt mỏi, tay không có tí sức lực nào, em đút cho anh đi."
Anh dở thủ đoạn nũng nịu, lâu dần thành quen.
Lâm Khiết Vy liền lập tức đem thuốc bưng qua, cho anh uống hết.
Mạc Lâm Kiêu được cô đút thuốc, híp mắt, mười phần vừa ý. "Khụ khụ, còn có chuyện, em muốn thương lượng với anh một chút."
Lâm Khiết Vy có chút hơi khẩn trương.