Đúng vậy, nói thì chắc chắn Mạc Lâm Kiêu sẽ phản đối. Điều này thì chẳng có gì đáng ngờ. Cũng không nói đến việc, anh ta cảm thấy sẽ bị phát hiện, có chút ngây người.
Lâm Khiết Vy dường như đoán được suy nghĩ của Nam Cung Hào, cười mỉm và nói:
"Anh yên tâm đi, chuyện này để tôi lo, sau này nếu có
chuyện gì xảy ra, tôi sẽ nói là do tôi cố chấp, không liên quan đến anh” "Chỉ lo rằng nếu tôi có nhận trách nhiệm thế nào thì chủ tịch Kiêu cũng sẽ giận lây sang tôi. Haiz, tôi càng lúc càng thấy sợ”
Lâm Khiết Vy nhanh chóng đi về phía bàn để dụng cụ, giọng điệu kiên định: "Cho dù sợ hãi thể nào thì tôi vẫn phải làm những gì mình nên làm”
Nam Cung Hào nhìn bóng lưng nhanh nhẹn, gầy gò của cô, đột nhiên cảm thấy giờ khắc này cô thật trưởng thành.
"Đúng vậy, chuyện nên làm thì vẫn phải làm. Cô Vy, cô nói xem, để tôi cùng phối hợp”
"Haha, không phải là phối hợp, chúng ta là hợp tác, thứ tôi muốn là kiến thức về Tây y của anh. Tôi muốn kết hợp giữa Đông y và Tây y. Nào, chúng ta hãy tính toán lại công thức một lần nữa”
Hai người ghé đầu xuống mặt bàn, chăm chú tính toán, ghi ghi vẽ vẽ. Thời gian trôi qua rất nhanh. Khi Lâm Khiết Vy và Nam Cung Hào trở lại biệt thự Mạc Vũ thì trời đã nhá nhem tối, còn bữa tối đã được bày trên bàn.
"Sao bây giờ mới về?”
Vừa bước vào cửa, một giọng nói khó chịu truyền ra từ phòng khách khiến Lâm Khiết Vy hoảng sợ. Mạc Lâm Kiêu đã ra nước ngoài. Tại sao vẫn còn có người dùng giọng điệu này trách móc cô ấy?
Chớp mắt nhìn sang bên cạnh, cô liền phát hiện Trần Kiệt mặt mũi khó chịu đang ngồi trên ghế sofa. Lâm Khiết Vy kinh ngạc nói:
"Trần Kiệt, cậu về rồi à? Cậu xuất viện nhanh vậy?”
“Hừ, lời này của cô là có ý gì? Cô chờ tôi chết trong bệnh viện đúng không?”
Trần Kiệt nhướng mày săm soi bộ dạng của Lâm Khiết Vy. Bác Trần đi tới, giơ tay lên:
"Mày nói chuyện kiểu đấy à? Bố đánh chết mày.." “Này...này...này, bác Trần, đừng đánh, cậu ấy bây giờ vẫn còn bệnh.”
Lâm Khiết Vy rất nhanh chạy đến, ngăn bác Trần lại. Bác Trần khoé miệng cong lên, trong mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo. Cô gái này thật sự rất quan tâm đến nó. Kết quả, Lâm Khiết Vy nói thêm với bác Trần:
"Cho dù muốn đánh thì cũng phải đợi cậu ấy khoẻ lên rồi hằng đánh, đến lúc đó bác có thể đánh cậu ta nhiều hơn mấy cái.”
Trần Kiệt mặt đờ ra tại chỗ.
Bác Trần trừng mắt nhìn Trần Kiệt, sau đó lại nhìn Lâm Khiết Vy, cười nói:
"Thăng khốn nạn này là do tôi chiều hư, cái tính nó trẻ con. Cô đừng chấp nó. Đừng nhìn nó cao ráo, linh hoạt, thực ra vẫn còn là thằng nhãi vô tích sự”
Lâm Khiết Vy gật đầu cười toe toét. Thằng nhóc Trần Kiệt vừa tức vừa xấu hổ:
"Bổ, bố là bố ruột của con mà? Sao lại nói con như vậy?” Trước mặt Lâm Khiết Vy, vẻ nam tính và tôn nghiêm cả đời của cậu, tất cả đều tiêu tan.
Chính bố cậu đã bán đứng cậu!
Đạo lý ở đâu hả trời ơi!
Lúc này, Nam Cung Hào không nói câu nào, chỉ nhìn chăm chăm vào mấy người này như một con cáo. Anh phát hiện trong lòng Trần Kiệt vẫn còn hình bóng của Lâm Khiết Vy, khi nhìn thấy Lâm Khiết Vy thì hai mắt bỗng sáng ngời. Điều này có thể gây ra rắc rối.
"Này nhóc, cậu vội vã xuất viện không phải nhanh muốn gặp cô ấy sao?”
Khi Lâm Khiết Vy đi tới nhà hàng, Nam Cung Hào đã ngồi xuống hỏi Trần Kiệt. Cậu ta đỏ mặt, trừng mắt nhìn Nam Cung Hào.
"Cái rắm! Tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ta, tôi, tôi, chính là có thể xuất viện được.”
Nam Cung Hào khẽ giật giật khóe miệng. Miệng lắp ba lắp bắp, xấu hổ không dám thừa nhận. Nam Cung Hào ghét sát vào lỗ tai anh ta, thấp giọng nói:
"Tôi cảnh cáo cậu, quản cho tốt trái tim của cậu, nếu không sẽ gặp rắc rối to đấy”
Trần Kiệt run lên. Anh ta cũng muốn kiểm soát trái tim của mình, nhưng tim anh lại không nghe lời chút nào. Anh đẩy khuôn mặt cáu kỉnh của Nam Cung Hào ra, chán ghét nói:
"Cút đi! Mồm thối quá. Đúng rồi, tôi hỏi anh, sao lại cùng cô ta trở về? Các người đã làm gì? Muộn như vậy mới về, có phải làm gì giấu giếm không?”
Nam Cung Hào vừa định giải thích, đột nhiên trợn to hai mắt: "Hả? Giọng của cậu như vậy là có ý gì? Cô ấy cũng không phải là vợ của cậu?”
Trần Kiệt sững sờ.
Đúng vậy, anh ta dùng vị trí gì để hỏi những câu này? Bản thân anh hiện vẫn là kẻ trốn trong một góc, yêu thầm người phụ nữ của ông chủ. Trần Kiệt hung hăng vỗ vào đầu khiến Nam Cung Hào sợ hãi.
"Này, này, cậu làm cái gì đấy, cậu đang bị thương, không nên làm bị thương bản thân nữa”
Trần Kiệt nhắm mắt lại, giọng chán chường:
"Tôi, tôi hận chính bản thân mình." Nam Cung Hào nhẹ nhàng vỗ vai anh an ủi:
"Được rồi, được rồi, tình yêu không có kết quả và không được đáp lại sẽ sớm phai nhạt. Nhìn cậu lâu rồi không có bạn gái thì cũng không khó hiểu. Như vậy đi, buổi tối tôi sẽ tìm cho cậu mấy cô gái, bảo họ cẩn thận một chút, không để chạm vào vết thương của cậu”
Trần Kiệt đột nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm Nam Cung
Hào:
"Đồ hạ lưu! Tục tĩu!”
Nam Cung Hào chết lặng.
Trước kia không phải chưa từng làm chuyện đó, tại sao bây giờ làm lại bị nói là tục tĩu.
Sau khi ăn xong, Lâm Khiết Vy đang trong phòng ngủ đọc sách y học thì nhận được cuộc gọi video của Mạc Lâm Kiêu.
"Anh Kiêu.."
"Gọi anh yêu."
"Ah, anh yêu, anh đang ở Ý à?"
"Còn chưa, phải vài tiếng nữa. Có nhớ anh không?”
Ngay cả Lâm Khiết Vy cũng thấy khó chịu. Anh ấy mới đi hôm nay, người ta còn đang trên máy bay, cũng chưa hạ cánh, mà anh ấy đã hỏi cô nhớ hay không nhớ anh.
Nói thật là cô không thấy nhớ lắm. Nhưng cô không có can đảm nói ra.
"Haha, đương nhiên là nhớ rồi."
"Nhớ tức là nhớ, sao lại cười haha, đừng cười nữa, nói nhớ lần nữa đi”
"Anh yêu, em nhớ anh”
"Không đủ chân thành, rất miễn cưỡng”
Giọng nói của Lâm Khiết Vy có chút ngượng ngùng:
"Dạ, chồng yêu của em, em rất nhớ anh”
Hận không thể nôn mửa, nổi hết da gà. Mạc Lâm Kiêu lại rất hướng thụ:
"Đừng thức quá khuya, đi ngủ sớm một chút, nhớ mơ đến anh đấy. Đi làm đừng có nói chuyện với đồng nghiệp nam, cũng không được ngắm đàn ông đẹp trai.”
Ngay cả nội tâm của Lâm Khiết vy cũng gào rú: hãy đem Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng kia trả lại cho tôi! "Dạ, em biết rồi, lời chồng nói em đều nhớ rõ, trừ anh ra,
những người đàn ông khác đều không hoàn hảo, không có ai đẹp hết."
Vì cái gì là một phụ nữ lại phải phải nói chuyện ngọt ngào sến sẩm sau khi đã kết hôn? Có đúng hay không?
Mạc Lâm Kiêu trầm giọng nói: "Cởi quần áo ra đi.”
Lâm Khiết Vy kinh hãi:
"Cái gì?"
"Anh cũng nhớ em”
"Vì thế a? Với cởi bỏ quần áo có liên quan gì?"
"Cho anh xem xem.”
Lâm Khiết Vy nhanh chóng lấy tay che trước ngực:
"Mạc Lâm Kiêu! Anh đã trở thành sắc lang rồi!” Mạc Lâm Kiêu cảm thấy thích thú:
"Em biết nhu cầu của anh mà. Mấy ngày nay không được chạm vào, em còn không nhanh cho anh xem?”
"Xem cái gì mà xem, không được xem”
"Em không sợ anh ra ngoài tìm phụ nữ khác giải tỏa sao?” Lâm Khiết Vy nổi giận, không suy nghĩ bèn thốt lên:
"Tìm được thì tốt, đỡ phải làm em mệt mỏi”
Mạc Lâm Kiêu bỗng thay đổi sắc mặt, lửa giận phừng phừng trong đáy mắt:
"Lâm Khiết Vy, em vừa nói cái gì!”
Dù chỉ qua màn hình, nhưng Lâm Khiết Vy vẫn cảm thấy gió lạnh thấu xương, trong chớp mắt liên tỉnh lại, run rẩy nói:
"Anh gào lên cái gì, em sai được chưa?”
"Nói lại cho cẩn thận, nói anh nghe một câu ghen tuông đi!”