Nhưng lạnh lẽo! Đó là độ lạnh thấp hơn những người bình thường, giống như tảng băng, lạnh đến mức làm da đầu tê dại. Sẽ khiến người ta đột nhiên nghĩ tới xác chết.
"Mạc Lâm Kiêu, anh tỉnh lại đi, anh có nghe thấy không, đừng ngủ nữa,
Lâm Khiết Vy kinh hãi đến mức kinh hồn táng đảm, giọng nói cũng run lên, nước mắt nặng hạt rơi xuống, rớt xuống mặt anh, cô vừa giơ tay lau đi cho anh, vừa nghẹn ngào nói:
"Không phải anh rất bản lĩnh sao? Giống như người toàn năng có thể lên trời xuống đất, không gì không thể, anh phải giống như trước đây, đè tôi ức hiếp tôi, nào, tôi đang đợi đây!"
Ngước mắt nhìn Mạc Lâm Kiêu, phát hiện anh không chút phản ứng, da thịt tay cô chạm vào càng lúc càng lạnh. Lâm Khiết Vy đặt tay dưới phía dưới mũi anh, thấy hơi thở của anh rất yếu, yếu đến mức dường như không thể cảm nhận được nữa. Anh ấy thực sự sắp chết rồi! Lâm Khiết Vy nghĩ vậy liền vô cùng hoảng hốt. Không không không, cô không thể trơ mắt nhìn anh cứ chết dần đi như vậy, cô không thể làm như vậy, cô sẽ phát điên mất, cô không thể sống được nữa.
Lâm Khiết Vy ngước đầu, hít một hơi sâu, miễn cưỡng để bản thân bình tĩnh lại. Không được sợ hãi, không được sợ hãi, còn có cách nào nữa hay không, bình tĩnh lại. Có lẽ là quá mức sợ hãi và hoảng hốt, ý thức của cô nhanh chóng trở nên linh hoạt hơn, một giây liền hiện ra bờ biển kiến thức vô hạn.
"Ông trời ơi, giúp tôi, để tôi cứu anh ấy, kêu anh ấy tỉnh dậy" Trong nội tâm Lâm Khiết Vy hết lần này đến lần khác mạnh
mẽ kêu gào.
Một quyển sách bay ra, bên trong hiện ra kim châm bát thập
nhất pháp đã thất truyền. Chiêu thức nguy hiểm nhất, gọi là Chiêu hồn châm, ba cây kim bạc cùng lúc đâm vào bốn huyệt vị chí mạng trên đầu, có thể kéo con người ra khỏi bờ vực của cái chết, nhưng tỉ lệ thành công cũng chỉ có 25%, nếu thất bại sẽ chết ngay.
Lâm Khiết Vy thức tỉnh khỏi ý thức, cúi đầu nhìn Mạc Lâm Kiêu, nhanh chóng quyết tâm.
"Mạc Lâm Kiêu, tôi quyết định dùng cách này, nhưng mà tỉ lệ sống lại rất ít, anh có đồng ý không? Được, anh không trả lời, tôi xem như anh đã đồng ý rồi."
Lúc này, mỗi một giây một phút đều vô cùng quý báu, cô không cho phép mình do dự thiếu quyết đoán. Nếu như thành công thì có thể gọi dậy ý thức của anh. Thất bại sẽ chết ngay tức khắc. Đây là một ván cược không thể nào vãn hồi. Nhưng không biết tại sao, cô không chút do dự quyết định thay anh. Lâm Khiết Vy nhanh chóng mở hộp thuốc của Nam Cung Hào ra, quả nhiên tìm thấy một hộp kim bạc ở phía cuối cùng.
Sau khi khử độc, Lâm Khiết Vy định hình lại cách thức làm và bốn huyệt vị đó một lần, sau đó hít thở sâu, bình tĩnh. Cô mở mắt ra, một tia sáng lướt qua, đó là nghị lực mà cô kiên quyết.
Hai tay nhanh chóng thực hiện, chỉ có mười giây, tám cây kim đã đâm lên đầu Mạc Lâm Kiêu.
Dứt khoát nhanh chóng, không có chút dài dòng dây dưa. Nhưng Lâm Khiết Vy lại chảy đầy mồ hôi lạnh, chân tay tê liệt, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch. Cô bất an nơm nớp lo Mạc Lâm Kiêu chằm chằm. sợ nhìn
"Mạc Lâm Kiêu, anh tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi. Xin anh đấy, anh mở mắt đi” Cô nhìn gương mặt tuấn tú của anh, lảm nhảm gọi tên anh và cầu nguyện. 30 giây, 40 giây, đến tận một phút qua đi, Mạc Lâm Kiêu vẫn giống như khi nãy, không chút phản ứng. Trái tim
Lâm Khiết Vy như rơi xuống vực sâu! Cô thất bại rồi sao? Nếu
không tại sao anh vẫn chưa tỉnh lại?
Lẽ nào, chính cô đã tiến anh đi sao?
“Tôi... tôi dốc hết sức rồi, thật đấy, Mạc Lâm Kiêu, khi tôi đâm kim xuống cho anh, vô cùng chăm chú, phát huy trình độ cao nhất của tôi.”
Lâm Khiết Vy khóc đến mức cả người run rẩy, dường như không thể hít thở, cô giơ tay chạm vào mũi anh, lại không có hơi thở.
“Không!”
Lâm Khiết Vy sợ hãi rụt tay lại, trái tim như bị con dao cửa vào: “Không, Mạc Lâm Kiêu, sao anh có thể đi chứ vậy chứ? Tôi hận anh, hận anh ra đi một cách nhẫn tâm như vậy. Tôi cũng hận chính mình, sao lại vô dụng như vậy.”
"Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Kiêu”
"Anh nói tôi sau này phải làm thế nào đây, cả đời này tôi không thể làm bác sĩ được nữa.”
Cô lại đích thân cắt đứt tính mạng của anh. Cảm giác đau đớn đó xuyên vào xương tủy, không thể nói bằng lời.
“Khụ khụ!”
Đột nhiên, Mạc Lâm Kiêu ho dữ dội, Lâm Khiết Vy đang khóc lóc thảm thiết, đầu tiên bị dọa sợ đến phát run, không dám tin nhìn Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu hít một hơi sâu, sau đó mở miệng lớn để thở, giống như người chết đuối, hít thở một hồi, anh mới chầm chậm mở mắt ra. Đôi mắt đẹp như sao sáng có chút ngỡ ngàng.
Oa!
Lâm Khiết Vy kêu lên, vui mừng nhào đến trước mặt Mạc Lâm Kiêu, nói năng lộn xộn.
"Anh tỉnh rồi? May mà anh chưa chết, dọa tôi sợ chết khiếp, tôi tưởng rằng tôi đã thất bại rồi. Anh đáng ghét, sao lại yên lặng lâu như vậy, có phải cố tình dọa tôi không? Đồ xấu xa, hại tôi suýt chút nữa nhồi máu cơ tim” Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu dần dần tập trung lại, mấy giây sau, anh mới nhớ ra mọi chuyện, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị.
"Sao cô lại ở đây?”
Anh rõ ràng đã ra lệnh không cho phép Lâm Khiết Vy ở bên
cạnh anh sao? Anh không muốn cố nhìn thấy dáng vẻ anh sắp chết.
"Anh có đau đầu không? Tôi cắm kim lên đầu anh để tôi rút ra."
Lâm Khiết Vy nhanh chóng rút kim ra, nước mắt vẫn chưa khô, nhưng ý cười đã hiện trên khóe mắt.
Mạc Lâm Kiêu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi: "Ai cho cô tới đây?”
"Bây giờ anh cảm thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không? Nói cho tôi biết. Anh có muốn uống nước không?"
"Cô đi ra ngoài!”
Nụ cười của Lâm Khiết Vy hoàn toàn biến mất, nhìn Mạc Lâm Kiêu chằm chằm, lạnh lùng nói: “Anh có ý gì? Sao lại đuổi tôi đi?"
"Tôi không muốn nhìn thấy cô, đi ra ngoài”
"Ha ha, Mạc Lâm Kiêu, anh đúng là người sĩ diện, đã lúc này rồi, anh còn muốn giấu tôi sao? Tôi đã biết hết rồi!"
Mạc Lâm Kiêu ngạc nhiên nhìn cô.
Lâm Khiết Vy cắn môi, sát lại gần gương mặt điển trai của anh, tức giận nói: “Anh trúng độc, tôi là thuốc giải”
Mạc Lâm Kiêu hít mạnh một hơi. Ai nói cho cô chứ? Trước khi anh chết còn phải đối diện với sự thương hại của cô.
Anh khẽ quay người vào bên trong, nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Thuốc giải như cô đã không còn tác dụng, đi ra ngoài đi. Tôi không muốn nhìn thấy cô”
Bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Lâm Khiết Vy lướt lên gương mặt anh, khẽ nói thì thầm bên tai anh: “Ồ? Nhưng tôi muốn nhìn thấy anh.”
Mạc Lâm Kiêu nhíu mày mở mắt ra, liếc nhìn cô.
Lâm Khiết Vy tức giận nói: "Thuốc giải như tôi có tác dụng hay không không phải do anh quyết định mà do tôi quyết định. Bây giờ, tôi cứ muốn thử, thuốc giải như tôi có hiệu quả với anh hay không?
Mạc Lâm Kiêu mở to mắt: "Cô nói gì?"
"Tôi nói, bây giờ tôi muốn ăn anh, mặc kệ anh có muốn hay không, phối hợp hay không ăn sạch sành sanh một thanh nien đẹp trai kiêu ngạo như anh!"
Mạc Lâm Kiêu bởi vì quá kinh hoàng, khẽ nhấp miệng nhưng không nói được chữ nào, chỉ kinh ngạc nhìn cô.
Mười ngón tay Lâm Khiết Vy đan chéo lại, dáng vẻ bá đạo. "Đừng quên tôi là bác sĩ, tôi có thuốc, cho dù anh không ổn, tôi cũng có thể khiến anh trở nên ổn!”
Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu chớp mắt lướt qua một tia sáng lóng lánh.