Nam Cung Hào bước lại gần vài bước, cùng một nụ cười, nhưng sát khí đã lộ ra hết trên mặt: "Cái gì? Ông cụ Lâm cũng cảm thấy... sống đủ rồi sao?"
Ông cụ Lâm cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, chân trong chốc lát trở nên mềm nhũn. Nhìn vẻ Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng, trong lòng tự biết rõ, cái mà Nam Cung Hào đã nói không phải để hù dọa mọi người. Giữa sự sống và cái chết, nhìn mặt ông ta có vẻ đang toan tính chuyện gì, ông ta nghiến răng, loạng choạng bước đến gần Lâm Khiết Vy, nghiến răng như muốn nát cả răng thì ông ta mới thốt ra được vài từ:
"Lâm Khiết Vy, ông nội đã trách lầm con rồi, xin lỗi, xin hãy tha lỗi cho ông." %3D
Tại nhà họ Lâm, người đàn ông cả đời cao ngạo, lần đầu tiên cúi đầu nhận lỗi trước cháu gái của mình. Ông ta gần như muốn ngất đi, đôi mắt thì đỏ bừng vì tưca giận.
Lâm Khiết Vy nhìn ông nội đang miễn cưỡng xin lỗi mình, trong lòng nhất thời bối rối. Nếu hôm nay Mạc Lâm Kiêu không đến để xoay chuyển tình thế, thì chắc cô đã như một con sâu đáng thương bị đá ra khỏi cửa nhà họ Lâm.
Cô cười chế nhạo: "Ông ơi, sau này ông đừng có quá phiến diện.
Dù cháu có không tốt đến đâu, thì cháu cũng là con gái ruột cả cha. Ông đối xử với cháu như thế này, ông không sợ ban đêm bố cháu đến tìm ông à?"
Khuôn mặt của ông cụ Lâm tối sầm lại.
Mạc Lâm Kiêu từ từ đứng thân cao gần 1,9m khiến cả phòng trông như lùn xuống vậy. Anh ta đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi bước ra một cách đầy phong độ và đẹp trai. Trần Kiều và Nam Cung Hào đưa mắt nhìn theo.
Sau khi đi được vài mét, Mạc Lâm Kiêu dừng lại, quay sang một bên, với đôi lông mày dày đẹp như tranh vẽ và đôi mắt lạnh lùng mờ
sương: "Cô y tá nhỏ của tôi, cô còn không đi?"
“Hả?" Lâm Khiết Vy quay mặt lại và nhìn anh chằm chằm.
"Tiếp tục tiêm." "O, tôi den dây" Lâm Khiết Vy nở mot nu cưoi rang ro với anh, tưa như một làn gió xuân thoi qua, một máng đào hồng liêu xanh, quyến rü vô tân.
Mạc Lâm Kiêu vừa nhìn thấy thì đã lập tức quay mặt lại và lấy tay che miệng,
Chết tiệt, nhìn cô ấy cười thêm vài lần nữa, chac hoc máu chết mất thôi. Đám người của Mạc Lâm Kiêu rất hùng mạnh, một khi họ kéo đến,
vũ bão nối gió và mưa rơi rào rào.
Tất cả những người còn ở trong phòng, mất to måt nhó tro mät ra, đều tỏ ra vẻ ngờ nghệch. Vì quá sợ hãi trước uy thế của anh Kiêu, thậm chí không ai dám đến tiễn anh ra về.
Hồi lâu, Lâm Hồng Đức bị doa đến noi không dám ngủ, ngồi im trong phòng không khỏi thở dài.
"Trời ơi, dọa tôi chết mất."
Anh ta trực tiếp nói lên tiếng lòng của mọi người,
Khi Mạc Lâm Kiêu ở đây, Lâm Thúy Lan vô cùng bực bội nhưng dám nói ra, bây giờ khi người đàn ông đẹp trai nhưng vô cùng đáng sợ đó cuối cùng cũng đã rời đi, cô ta liền than thở: "Ông oi, tại sao anh Kiêu lại đi giúp Lâm Khiết Vy chứ?" Mặc dù cô ta không biết tại sao Mạc Lâm Kiêu có thể kiếm ra
đoạn video của camera giám sát này, nhưng cô ta biết rõ ràng rằng hôm nay anh Kiêu đã nói dối! Chỉ là anh ta có khả năng khỏa lấp lời
nói dối này. "Ông không muốn nghe cháu nói lời nào nữa!" Mặt ông cụ Lâm tối sầm lại, hét lên: "Nếu hôm nay không phải do cháu tự ý làm chủ, thì nhà họ Lâm chúng ta đã không bị làm cho bề mặt như vậy!"
Chính xác mà nói, chính ông là người bị bế mặt.
Sau khi bị Mạc Lâm Kiêu tát cho một cái ở nơi đông người, lại phải đi xin lỗi với cháu gái, danh dự cả đời ông ta đã đánh mất hết rồi.
"Ông nội."
Lâm Thúy Lan biết quá rõ tính khí của ông noi nên vội vàng bước tới đỡ ông ta, muốn làm nung. Nhưng sau chuyện này khiến ông ta đã rất tức giận, ông ta nắm chắc tay cô ta đứng lên, rồi chống gậy một mình bước ra ngoài,
Những người trong gia tộc bàng hoàng nhìn nhau, cảm thấy như hôm nay họ đã được xem một bộ phim truyền hình thực tế, giờ moi chuyện đã kết thúc, đã đến lúc về nhà, bọn họ đứng dậy rời đi.
Ngay cả Lâm Thúy Lan cũng tức giận đến mức tay run rẩy, sắc
mặt tái mét, hồi lâu sau cũng không trở lại bình thường được. Từ cửa nhà họ Lâm bước ra, Lâm Khiết Vy lon ton chạy theo Mạc Lâm Kiêu, cảm thấy rất vui vẻ và sáng khoái trong lòng, cô cảm thấy rất rất vui mỗi khi nghĩ đến khuôn mặt tức giận của ông cụ họ Lâm,
Mạc Lâm Kiêu thong thả bước đi trong sân, một cách chậm rãi từ tổn, nhưng bước chân của anh dài đến mức Lâm Khiết Vy phải chạy theo thật nhanh mới bắt kịp anh.
"Này, làm sao anh biết tôi đang ở đây?"
".." Mạc Lâm Kiêu đi về phía trước chăm chú nhìn thắng, như thể cô là không khí.
Lâm Khiết Vy giật nhẹ ống tay áo kéo anh lại gần: "Tôi hỏi anh, làm sao anh biết tôi ở đây? Ô, có phải tài xế của tôi có nói cho anh biết không?"
Mạc Lâm Kiêu phớt lờ câu hỏi của cô và nhẹ nhàng hất tay cô ra. Lâm Khiết Vy lè lưỡi ra lêu lêu anh nhưng cô lại lén lút liếc sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, lại thấy anh lộ ra vẻ tức giận.
Lại tức giận nữa à?
Trời ơi, đến khi nào cô mới có thể thay đổi tính khí bất thường này của anh đây.
Cô đi tới ôm chặt lấy cánh tay của anh, rồi ôm chặt luôn người anh, cô tính chơi chiêu làm nũng với anh, ngửa mặt lên cười nói: "Sao anh lại không nhìn tôi? Tức giận là? Lúc nãy còn gọi tôi y tá chuyên dụng của anh mà?"
Mạc Lâm Kiêu đưa mắt nhìn qua khuôn mặt cô, nhìn thấy đôi mắt sáng ngời như vầng trăng khuyết, búi tóc phồng trắng như tuyết, khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo như da em bé. Rất hấp dẫn. Làm cho tâm trí anh mềm lòng.
"Hừ, đừng chơi trò này nữa"
Anh lạnh lùng nói, nhưng lần này, anh không đẩy cô ra, mà cứ để CÔ ôm chặt lấy cánh tay của mình, lôi cô đi về phía trước như một chú chó con.
Lâm Khiết Vy ngẩng mặt lên, quan sát biểu cảm trên mặt của anh, mở to hai mắt ra, suy nghĩ xem đã có chuyện gì làm anh phiền lòng, nghĩ đi nghĩ lại cũng không nghĩ ra chuyện gì, đành phải tiếp tục dây dưa với ông chủ giàu có này.
"Anh đến quá đúng lúc, giống như thần binh từ trên trời giáng xuống, cứu tôi khỏi khổ ải này"
"Hum!"
Cô không nói điều này thì không sao, nhưng sau khi cô nói lời này, sắc mặt của Mạc Lâm Kiêu càng thêm âm trâm. Anh thậm chí còn không để cô ôm cánh tay của mình nữa, mà đẩy cô ra xa, tăng tốc bước đi, bỏ cô lại phía sau, để lại cô trong sự thờ ơ của anh. Cái gì thần bình thiên tướng, cô không đáng để đuổi theo. Ngay từ đầu cô đã chọn Hạ Dịch Sâm trở thành thần binh, cô muốn Hạ Dịch Sâm đến giải cứu cô khỏi khổ nạn,
Nghĩ đến việc Hạ Dịch Sâm kiên trì làm kị sĩ áo đen cho cô, anh cảm thấy vô cùng tức giận.
Lâm Khiết Vy bị bỏ lại phía sau cảm thấy như bị tạt cho một gáo nước lạnh. Anh chàng họ Mạc này ngày càng có tính khí quái dị. Mà, cô thừa
nhận rằng, trên thực tế, cô chưa bao giờ nhìn thấu tính cách của người này.
"Này, cậu chủ Kiêu, chờ tôi với."
Coi như nể tình anh vừa mới cứu cô một lần, cô không quan tâm đến tính khí xấu của anh nữa, Lâm Khiết Vy nhấc đôi chân ngắn của cô đuổi theo. Con ngõ nhỏ dài cả trăm mét trước ngôi nhà cổ của nhà họ Lâm đã bị nhóm người này chiếm dụng hoàn toàn. Cho dù là người nhà ra tiền khách cũng không thấy được tình hình phía trước, dù sao ở sau lưng Mạc Lâm Kiêu vẫn có rất nhiều vệ sĩ, tất cả đều mặc đồ đen.
Trần Kiêu bước đến mở cửa xe, Mạc Lâm Kiêu lên xe, Lâm Khiết Vy liên tục ngắm nhìn sắc mặt u ám của Mạc Lâm Kiêu, bất chợt không ý thức được từ khi nào đã ngồi bên cạnh Mạc Lâm Kiêu. Mặc dù Mạc Lâm Kiêu không hề mở miệng ra nói chuyện với cô, cũng không thèm nhìn cô, nhưng sắc mặt anh rõ ràng đã tốt hơn một chút.
Một hàng xe hơi sang trọng phóng đi từ đây.
Mạc Lâm Kiêu nhằm mắt lại, một tay xoa huyệt thái dương, nhưng mũi vẫn ngửi được hương thơm trên người của cô gái, mùi hương ngọt ngào như hoa quả tươi, ngất ngây lòng người.