Cô dốc sức liều mạng khắc chế lấy chính mình, cắn chặt hàm răng.
Hạ Dịch Sâm cười nhẹ vài tiếng, xoay người qua bên cạnh, nằm ở phía trên cô, như ma âm rót vào tai cô: "Honey, đừng chống đối nữa, anh biết rõ em bây giờ rất khó chịu, rất muốn anh đi? Đến đây, anh cho em"
"Cút!"
Lâm Khiết Vy cố gắng hung dữ rống lên, nhưng âm thanh phát ra tới, lại vô cùng mềm mại, giống như con thú nhỏ đang gào thét.
Bàn tay của Hạ Dịch Sâm, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc mềm mại ở trên người Lâm Khiết Vy, đáy mắt dần dần bắt đầu đỏ thẫm: "Em biết rõ bộ dạng của em bây giờ mê người đến cỡ nào không? Ở trong mơ, anh không biết cùng yêu em qua bao nhiêu lần, hôm nay rốt cục có thể đạt được ước muốn rồi."
"Hạ Dịch Sâm, đừng đụng tôi."
"Sau này anh chỉ đối tốt với em, được không? Đời này của anh chỉ cần một người phụ nữ là em, anh chỉ kính dâng cho một mình em. Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên của anh, em muốn chỉ dẫn cho anh một chút hay không? Trên đời đi nơi nào tìm người đàn ông ngây thơ giống như anh vậy, anh chỉ cho em, chỉ cần em. Khiết Vy, đừng kháng cự anh, anh sẽ cho em hạnh phúc đấy.
Thuốc mà Hạ Dịch Sâm uống cũng đã bắt đầu phát tác, anh rõ ràng cảm thấy thân thể biến hóa, lòng như lửa đốt, tay của anh run rẩy, vuốt ve ở trên người của người phụ nữ, hôn loạn xạ lên môi mặt của cô.
Một mặt si mê mà nỉ non lấy: "Khiết Vy, Khiết Vy của anh, anh rất yêu em."
Vốn định đối với cô ôn nhu một chút, nhưng sức lực ra tay lại rất lớn, thô lỗ mà xé rách lấy quần áo của cô.
"Bỏ ra, anh bỏ ra."
Lâm Khiết Vy cố gắng hết sức xô đẩy lấy người đang áp ở trên mặt ra, nhưng cơ thể không còn chút sức nào, như là gãi ngứa cho anh ta.
Còn thừa lại vài phần lý trí, Lâm Khiết Vy liền cắn nát đầu lưỡi, tự nói với mình quyết không thể ngồi chờ chết, bắt buộc chính mình chuyển động đại não, cố gắng nghĩ ra được chút biện pháp gì đó.
Hạ Dịch Sâm tách chân của cô ra, đang chuẩn bị xé rách quần trong của cô, Lâm Khiết Vy quấn lấy cổ của anh ta, rất thân mật mà ngang nhiên xông qua, há mồm cắn lấy động mạch trên cổ của anh.
Hạ Dịch Sâm đột nhiên cứng đờ, sau đó cảm giác ở chỗ cổ như là mở ra một miệng cống, vô số máu từ nơi ấy mãnh liệt phun ra.
Sau đó, anh rủ mắt xuống, thấy được một mảng lớn vết máu, rơi vào trên đầu gối, rơi vào trên quần áo của Lâm Khiết Vy.
Đây là... Chuyện gì xảy ra?
Đầu Hạ Dịch Sâm cúi xuống, lại đúng lúc đột nhiên bị Lâm Khiết Vy ghét mà đẩy ra, sau đó ngã thắng tắp ở trên mặt thảm.
"Khiết Vy..."
Anh ta mờ mịt mà trợn tròn mắt, muốn giơ tay đi bắt lấy cô, nhưng mà cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ. Lâm Khiết Vy chẳng quan tâm đến sợ
hãi, khiếp vía, lảo đảo bò xuống ra, vịn tường đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh hung hăng mà dội vào mặt, dần dần tỉnh táo vài phần.
Phòng tắm có một cánh cửa sổ, bên ngoài chính là sân nhỏ, từ của lớn trốn thoát là không thể nào đấy, chỉ có thể thử xem cái cửa sổ này rồi.
Lâm Khiết Vy lặng lẽ mở ra cửa sổ, nhìn ra phía ngoài tìm kiếm một phen, không có phát hiện người, cô mới từ cửa sổ bò lên ra ngoài.
Trên núi ngọn gió hoang vu nổi lên bốn phía, thổi trúng Lâm Khiết Vy run rẩy, ngọn lửa tà ác trong thân thể vậy mà lại giảm xuống vài phần.
Thoáng phân biệt phương hướng một chút, Lâm Khiết Vy rất nhanh mà bắt đầu chạy....
Nơi này là nơi cực kỳ nguy hiểm, cô phải chạy đi, không thể khiến cho Mạc Lâm Kiêu một mình đến đây mạo hiểm. "Đứng lại! Người phụ nữ kia chạy rồi, mau đuổi theo!"
Có người phát hiện ra cô, lớn tiếng kêu lên. Lập tức, có mấy vệ sĩ cao lớn ở phía sau điên cuồng mà đuổi theo, đầu Lâm Khiết Vy choáng váng hoa mắt, toàn thân lại vô lực, càng chạy càng chậm, những người đuổi theo ở phía sau càng ngày càng gần.
"Xem cô còn chạy chỗ nào!"
Âm thanh của người đàn ông như tiếng nổ ở sau lưng, sau đó kẹp chặt cánh tay
của Lâm Khiết Vy.
"Thả tôi ra! Cứu mạng!"
Lâm Khiết Vy ra sức giãy dụa lấy, như cũ bị mấy vệ sĩ vây quanh, một người trong đó trực tiếp gánh cô ở trên bờ vai, sau đó hướng biệt thự đi.
"Đại ca, đã bắt lấy cô ta!"
Trong sân bên ngoài biệt thự, người đàn ông thường xuyên đứng ở bên người Hạ Dịch Sâm kia vẻ mặt âm u uy nghiêm đi ra, bước tới chỗ Lâm Khiết Vy, hai bàn tay hung hăng tát lên mặt cô, đánh đầu cô đến mức ong ong, trong miệng tràn đầy máu.
"Người tiện nhân này! Cậu ba đem ngươi đặt ở trên đầu quả tim, không thể tưởng được cô lại ngoan độc như thế! Cô muốn giết cậu ba sao?"
Lâm Khiết Vy cúi đầu xuống, khóe miệng chảy xuống máu tươi, cô cười ha ha: "Đúng vậy a, tao chính là muốn giết anh ta, mày có ngon bây giờ đến giết tao đi. Nếu không, về sau chỉ cần tao có cơ hội, thì tuyệt đối sẽ không tha cho Hạ Dịch Sâm."
"Người phụ nữ độc ác!"
Người đàn ông mắng, nhấc chân đá vào trên bụng Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy bị đá ra xa tới 4, 5 mét, Lâm Khiết Vy nằm rạp trên mặt đất, đau đến chết gần như qua đi, sau nửa ngày thở không được.
"Đem cô ta vào cột phơi dưới ánh mặt trời, mời Mạc Lâm Kiêu đến đây cứu cô ta."
Hai người đàn ông mang Lâm Khiết Vy đi đến một chỗ cách đó không xa, đem cô trói vào trên ghế. Lâm Khiết Vy nhắm mắt lại, cúi đầu
xuống, hơi thở yếu ớt.
Xương sườn có phải là đã gãy hay không, hít thở đều cảm thấy đau, chết tiệt, người đàn ông kia quá độc ác.
"Đại ca như thế nào lại đột nhiên tức giận lớn như vậy? Người phụ nữ này không phải là của cậu ba đấy sao? Ông ta làm sao dám đối xử như vậy với cô ta?"
"Anh còn không biết sao? Người phụ nữ
này lớn gan làm loạn, vậy mà lại đả thương
cậu ba, lúc này cậu ba tình huống rất nguy
hiểm, đại ca đây là rất tức giận"
"Cậu ba sẽ không phải là sắp chết chứ."
"Hư, đừng nói loạn."
Hai người đàn ông nói nhỏ, dần dần đi
Lâm Khiết Vy nở nụ cười khổ. ха.
Cô vậy mà phải bị bức trở thành tội phạm giết người rồi, nhưng mà cô không hối hận, nếu làm lại một lần nữa, cô vẫn là có thể làm như vậy, Hạ Dịch Sâm muốn dùng những thủ đoạn xảo huyệt khi dễ cô, cô quyết không thể chịu đựng được.
Hiện tại cô chỉ còn hy vọng, Mạc Lâm Kiêu ngàn vạn lần không được nghĩ quẩn đâu đấy, thật sự một mình một ngựa tới cứu cô.
Trong biệt thự đã là một mớ hỗn độn. Mấy bác sĩ vây quanh Hạ Dịch Sâm, tiến hành cứu anh ta. "Cậu ba quá không coi thân thể của mình vào đâu nữa rồi, tôi không phải nói nha, anh ta hiện tại cần tĩnh dưỡng, nhưng tại sao anh ta lại ăn hết cái loại thuốc mạnh này, hiện tại lại mất máu quá nhiều, đây quả thực là không muốn sống chăng"
Thuộc hạ sắc mặt âm trầm.
Cậu ba luôn chấp niệm đối với người phụ nữ Lâm Khiết Vy kia, đã đến mức điên cuồng như ma nhập, ai nói cũng đều nghe không vào.
"Cần phải cứu cậu ba trở về.
"Đây là đương nhiên, không cần anh phải nói."
"Tận lực để cho cậu ba ngủ thêm một lát."
Thừa dịp thời gian cậu ba hôn mê, anh ta hoàn toàn có thể lợi dụng người phụ nữ Lâm Khiết Vy kia, đem Mạc Lâm Kiêu đưa vào chỗ chết.
Đợi Mạc Lâm Kiêu vừa chết, Lâm Khiết Vy chẳng phải tùy ý cậu ba chơi đùa sao.
Mạc Lâm Kiêu ngồi xe hơi chạy tới Bắc Sơn, phong nhanh trên con đường ngoằn ngoèo, sau đó đứng ở chỗ cửa sắt phía trước.
"Cậu Kiêu, anh thật sự đúng là chuẩn bị
lên núi một mình sao?"
Mạc Lâm Kiêu kiểm tra vũ khí trên người, sắc mặt kiên nghị: "Các người không được hành động thiếu suy nghĩ, miễn lại làm hại đối với vợ tôi"
"Thế nhưng mà cậu Kiêu, anh đi lên như vậy, quá nguy hiểm, rất rõ ràng đó là một cái bẫy."
"Dù núi đao biển lửa tôi cũng muốn đi cứu vợ của tôi! Các người đừng nói nữa, theo như phân phó của tôi mà đi làm."
Mạc Lâm Kiêu bước xuống xe ô tô, thân hình cao lớn không chần chờ dù là một giây, rất nhanh đi vào bên trong.
Một đám thuộc hạ tất cả vẻ mặt đều lộ sự lo lắng.
Mạc Lâm Kiêu đi mấy trăm mét, đột nhiên từ bên cạnh xông tới mười người, tất cả đều giơ những con dao lớn, điên cuồng mà chém vào người Mạc Lâm Kiêu.
Mạc Lâm Kiêu phản ứng nhanh nhẹn, tại trong ánh sáng của đao kiếm, anh linh hoạt mà di chuyển, không đến nửa phút, tất cả mười người đều té trên mặt đất, co giật.
Sau đó, phía trước lại xuất hiện mười người, tất cả đều là cầm trong tay vũ khí lạnh lùng, vây quanh tấn công Mạc Lâm Kiêu.
"Mạc Lâm Kiêu, bị người khác coi như chó mà vui đùa, rất thú vị hả?"