Hạ Dịch Sâm quay đầu nhìn Lâm Khiết Vy, phát hiện Lâm Khiết Vy đang đứng chỗ trang phục nhìn từng bộ, nhỏ giọng nói: “Thiết kế một bộ trang phục xứng đôi với cô ấy giúp anh.”
Bỗng nhiên Đồng Hải Mai ngẩng đầu nhìn Hạ Dịch Sâm, âm thầm nghiến răng, cố gắng không để cảm xúc của mình thay đổi.
Hạ Dịch Sâm lại nhỏ giọng dặn dò một câu: "Khoan hãy để cô ấy biết, đến lúc đó lại cho cô ấy một ngạc nhiên vui mừng”
Đồng Hải Mai im lặng gật đầu, cảm thấy vô cùng u ám.
Khi cô ta tự mình đo số đo cho Lâm Khiết Vy, thật sự rất muốn mắng to ông trời không công bằng. Vì sao Lâm Khiết Vy đã có bộ dạng tuyệt mỹ yêu mị như thế, dáng người còn tốt như vậy, chỗ nhỏ nên nhỏ chỗ to nên to, thuộc loại dáng người ma quỷ đàn ông yêu thích không buông tay.
Vốn dĩ đã cảm thấy mình thuộc loại quý nữ danh môn, học tập tốt, diện mạo tốt, còn có năng lực, đã xem như trăm dặm mới tìm được một, tuy Hạ Dịch Sâm vẫn không có ý với cô ta, nhưng cô ta cảm thấy chỉ cần mình cố gắng, sẽ có cơ hội. Mà lúc này gặp được Lâm Khiết Vy rồi, cô ta cảm thấy ý nghĩ đó của Lâm Khiết nhìn
gặp. Vy, Hiếm khi Đồng Hải Mai mới gặp Hạ Dịch Sâm, cô ta vội vàng đuổi kịp, sau đó khuyên nhủ: “Hai người đúng thật là, dùng xong em rồi, cũng không mời em một bữa cơm tối để cảm ơn” Cô ta thà rằng nhìn hai bọn họ ân ái rải thức ăn cho chó, cô ta cũng muốn ở bên Hạ Dịch Sầm thêm một lát.
Lâm Khiết Vy nghe thấy vậy cảm thấy có chút đạo lý, gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay làm phiền nhà thiết kế Mai rồi, chúng ta đúng là nên mời khách, đàn anh Sâm, anh cảm thấy thế nào?”
Trong lòng Hạ Dịch Sâm âm thầm vui sướng: "Được, nghe lời em, chúng ta cùng mời Đồng Hải Mai ăn cơm tối, cảm ơn cô ấy giúp đỡ”
Trong giọng nói có ý hai chúng ta cùng mời bạn ăn một bữa cơm cảm ơn.
Lâm Khiết Vy nghĩ tới một vấn đề, hỏi: “Ngày mai là thứ bảy, không biết trong một ngày, quần áo có thể làm xong không?”
Không đợi Đồng Hải Mai nói, Hạ Dịch Sâm đã cười nói: “Đồng Hải Mai làm được, cô ấy vẽ nhanh, tay cũng nhanh, để cô ấy tự mình chế tác quần áo, tăng ca thức đêm là có thể làm xong”
Đồng Hải Mai cười vô cùng miễn cưỡng.
Đúng vậy, cô ta có thể thức đêm tăng ca làm xong, nhưng vất vả của cô ta anh ta có biết không? Haizz, cô ta vốn không có ngực, cố gắng thức khuya sẽ mất collagen nhanh hơn, sẽ thành tấm ván mất.
Lâm Khiết Vy hơi lộ ra kinh ngạc và bội phục, đồng thời còn có chút đau lòng, nhìn Đồng Hải Mai, áy náy nói: “Thật sự là ngại quá nhà thiết kế Mai, bởi vì quần áo của tôi, làm hại cô buổi tối còn thức khuya, quá vất vả, con gái đừng thức đêm thì hơn.”
Đồng Hải Mai nhìn ra được thiện lương trong mắt Lâm Khiết Vy, tâm trạng của cô ta rất phức tạp, cười gượng với Lâm Khiết Vy.
Người cô ta hy vọng yêu thương cô ta không phải là Lâm Khiết Vy, mà là người đàn ông vẫn luôn nhìn về phía Lâm Khiết Vy!
Hạ Dịch Sâm nhìn đồng hồ một lát, nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm”
Lâm Khiết Vy cười hì hì nói: “Đàn anh Sâm, nhiệm vụ mời nhà thiết kế Mai ăn cơm phải giao cho anh rồi, anh nhất định phải hoàn thành thay em đấy!"
Hạ Dịch Sâm cảm thấy khó hiểu: “Em thì sao?”
"Ha ha, em còn phải về nhà mà, em thật sự không có biện pháp, tối nay em phải về nhà dùng cơm tối, thật sự ngại quá, nhà thiết kế Mai, thực ra tôi muốn tiếp xúc nhiều học tập nữ cường nhân thành công trong công việc như cô, đáng tiếc là thời gian không đúng dịp, hôm nào tôi sẽ mời cô. Hai người đi ăn cơm đi, tôi đi trước đây.”
Lâm Khiết Vy vui vẻ nói xong liền rời đi trước, trong đôi mắt Đồng Hải Mai lập tức tràn ngập sửng sốt. Lâm Khiết Vy có ý gì đây?
Lâm Khiết Vy cảm thấy mình rất có tố chất làm bà mai, cô nhìn ra được Đồng Hải Mai thích đàn anh Sâm, đáng tiếc đàn anh Sâm vẫn luôn ở trong trạng thái mờ mịt không biết. Haizz, hóa ra đều nói Hạ Dịch Sâm là người học tập điên cuồng, không rảnh nói chuyện yêu đương, xem ra những lời này không ngoa, Đồng Hải Mai là người phụ nữ ưu tú như thế, vậy mà anh ta không nhìn thấy. Đúng là giậm chân giận dữ mà! Không được, cô cảm thấy mình nên sáng tạo cơ hội cho hai bọn họ.
Hạ Dịch Sâm theo sát phía sau Lâm Khiết Vy, không cam lòng nói: "Vậy anh đưa em về nhà trước, em là con gái đi một mình anh lo lắng.”
"Có gì phải lo lắng, em gọi xe là được rồi." Lâm Khiết Vy đã chạy tới ven đường, vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng chui vào, vẫy tay tạm biệt với Hạ Dịch Sâm và Đồng Hải Mai.
Taxi lập tức đi xa, xen lẫn vào trong dòng xe. Hạ DỊCH måt luôn nhìn về phía Lâm Khiết Vy rời đi, giống như trái tim đã đi theo. Đồng Hải Mai đứng bên cạnh anh ta, thật sự không nhìn nổi bộ dạng thất hồn lạc phách của anh ta, ho khan một tiếng, nói: "Hay là cơm tối chúng ta đừng ăn nữa, không cần khách sáo như vậy.”
Lúc này Hạ Dịch Sầm mới bừng tỉnh, điều chinh lại biểu cảm, mỉm cười nói: “Đi thôi, đi ăn cơm”
Tâm trạng của Đồng Hải Mai lập tức tốt hơn.
Đáng tiếc Hạ Dịch Sâm lại bổ sung thêm một câu: “Nhiệm vụ mà Khiết Vy nhà anh đã nói, anh nhất định phải hoàn thành.”
Tươi cười của Đồng Hải Mai còn khó coi hơn khóc rồi.
Mạc Lâm Kiêu ngồi trên xe, một đường đều đang nhìn văn kiện, nhìn qua có vẻ như thường, vẫn là anh Kiêu trầm mê trong công việc. Nhưng Trần Kiệt biết, tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu rất không tốt.
Trở lại biệt thự Mạc Vũ, bác Trần cũng cảm nhận được hôm nay cậu Kiêu trở về vẻ mặt âm trầm.
Trần Kiệt đang chuẩn bị đi tìm Nam Cung Hào châm chọc vài câu, thì nghe Mạc Lâm Kiêu gọi anh ta, anh ta lập tức chạy vào phòng làm việc.
"Anh Kiêu, anh gọi tôi cái gì?”
Mạc Lâm Kiêu nằm nghiêng trên ghế sô pha trong phòng làm việc, u ám lại lười biếng, lạnh lùng mà đẹp trai, lạnh lẽo xùy một tiếng nói: “Anh chuẩn bị tiết mục trợ hứng gì, bảo bọn họ tới đây.”