Dù sao thì đắc tội với Triệu Nam vẫn còn có đường sống, nhưng
nếu hai mặt với Ngô Kim Hổ thì rất có thể ngay cả việc mình chết như thể nào cũng sẽ không biết được. "Tình trạng của em gái anh thế nào thì anh còn hiểu rõ hơn chúng tôi, căn cứ vào tình huống mà chúng tôi kiếm tra được thì cơ bản
không có khả năng phẫu thuật cho cô ấy, chưa nói chuyện điều trị"
"Mà mọi người cứ chiếm mãi một phòng điều trị trong một thời gian dài, luôn đóng thiếu tiền viện phí. Nói thật, chúng tôi cũng không biết làm sao, bây giờ có rất nhiều người nhà bệnh nhân khác đang khiếu nại, hay là mấy người hãy rời đi đi, số tiền viện phí còn thiếu tôi cũng không tính toán nữa.”
Viện trưởng nói bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
Cho dù em gái của Triệu Nam ở trung tâm y tế thì chi phí nằm viện và khám chữa bệnh cũng phải tốn mất gần cả trăm triệu, mấy năm nay tiền mà Triệu Nam kiếm được đều đã dùng hết vào chuyện này
Nhưng cũng giống như những gì mà viện trưởng đã nói, ở đây cơ bán cũng không thể đưa ra được phương án trị liệu tốt được, cũng không dám tùy tiện thực hiện phẫu thuật cho em gái.
Đây là một ca phẫu thuật lớn, chỉ sợ rằng cả thành phố Hải Dương này cũng chỉ có Bệnh viện nhân dân thành phố mới có thể làm được. Nhưng nói thật Triệu Nam cơ bản cũng không thể kiếm đâu ra được khoản tiền lớn như vậy.
"Trước đây lúc chúng tôi nhập viện, chính ông đã nói nhất định sẽ nghĩ ra phương pháp để chữa cho em gái tôi, ông quên rồi sao?” Lúc này, Triệu Nam vỗ rầm một cái lên bàn, cả cái bàn làm việc rung lên.
Viện trưởng sợ đến nỗi suýt thì tè ra quần, nhưng vẫn can răng nói: "Anh Nam, trước tiên anh hãy bình tĩnh lại đã...Tôi làm như vậy cũng là muốn tốt cho anh, dù sao bệnh của em gái anh cũng đã ổn định rồi, sẽ không xấu đi, về nhà tiết kiệm được một khoản tiền rồi đến Bệnh viện nhân dân thành phố xem, nói không chừng có thể chữa được!" "Ai có thể chữa khỏi được cho em gái tôi! Ông nói đi!” Đôi mắt Triệu Nam hơi sáng lên, chỉ cần có thể chữa được cho em gái anh ta thì có phải trả bất cứ giá nào cũng được.
"Bác sĩ Trình Tiên, phó viện trưởng Bệnh viện nhân dân thành phố, chỉ cô ấy mới có thể chữa khỏi cho em gái anh, nhưng chi phí phẫu thuật phải tốn hơn ba tỷ rưỡi, cậu phải tự mình nghĩ cách đi!”
Viện trưởng thở dài một hơi. "Hơn ba tỷ rưỡi!" Triệu Nam nhăn mày, khoản tiền này cơ bản anh không biết kiểm đầu ra được.
“Đúng, hơn nữa chi phí hồi phục sức khỏe sau đó cũng không ít, tôi tính sơ qua ít nhất cũng phải tốn hơn mười bảy tỷ" Viện trưởng nói: “Anh để Bệnh viện nhân dân thành phố, nhưng ngàn vạn lần không được kích động như thế này, những bác sĩ ở đó có thái độ rất cao ngạo. Nếu anh vẫn nói năng nóng nảy như thế này, lỡ như viện trưởng đó không chịu giúp, như vậy thì hai chân của em gái của anh sẽ hoàn toàn bị tàn phế"
Vẻ mặt Triệu Nam rất khó nhìn, nhưng sau đó lại ủ rũ gật đầu. Viện trưởng này nói cũng không sai, so với ở đây lãng phí tiền bạc cũng không nhận được chút hiệu quả nào, chỉ bằng nghĩ cách kiếm tiền, sau đó có thể chữa khỏi hoàn toàn hai chân cho em gái.
Đợi đến lúc Triệu Nam đã đi khỏi phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng mới run sợ đứng lên, đột nhiên thấy bàn làm việc của mình răng rắc" một tiếng rồi nứt ra.
Rõ ràng là do lúc nãy Triệu Nam đã vỗ nứt, sức lực của người này thật đáng sợ, chỉ cần một tay mà đã có thể vỗ nứt được bàn làm việc, đúng là người đáng sợ.
Sống sót sau đại nạn, viện trưởng vỗ vỗ ngực, nói: "Vẫn tốt, vẫn tốt, cuối cùng cũng tiễn được vị ôn thần này đi, nế lỡ như em gái của anh ta ở lại đây, gặp phải chuyện gì không may, từng khớp xương của mình chắc là cũng sẽ bị tháo ra mất."
Ngay cả thủ tục xuất viện Triệu Nam cũng không thèm làm, gọi ngay một chiếc xe, đưa em gái của anh ta về nhà. Bọn họ sống ở rìa một thôn nhỏ sát biên giới, phòng ở hơi cũ
nhưng rất sạch sẽ thoáng đãng. Em gái của Triệu Nam cũng chỉ mới hai mươi ba tuổi, nhưng cô gái nhỏ không bởi vì chuyện hai chân của mình mà buồn bực không vui, ngược lại bởi vì được về nhà mà gương mặt rất vui vẻ,
Triệu Nam ôm em gái đẩy cánh cửa gỗ ở sân ra, nhưng lúc ánh mắt rơi xuống sân, con người đột nhiên hơi co lại, sau đó khôi phục lại vẻ lạnh lùng. Trong sân, hai người Bùi Nguyên Minh và Ngô Kim Hổ đang ngồi
trên ghế đá, hai người bọn họ và chủ nhân đang uống nước trà rẻ tiền của Ngô Kim Hổ, khuôn mặt còn cố tỏ ra vẻ trà ngon,
Đối với hai vị khách không mời mà đến này Triệu Nam cũng không hề bất ngờ, trên thực tế mấy hôm trước Ngô Kim Hổ đã đến tim anh ta, hy vọng mình có thể đi theo làm việc cùng anh ta, nhưng Triệu Nam đã từ chối thang thừng.
Anh ta có thể bán sức khỏe của mình, nhưng tuyệt đối không chấp nhận bước chân lên con đường phân tranh, vì chuyện phân tranh này sẽ mang đến tai họa cho người nhà, anh ta tuyệt đối không muốn để ý đến chuyện này.
"Nghe nói em gái của anh bị người ta đuổi há?" Ngô Kim Hồ cười híp mắt mở miệng nói.
Triệu Nam cũng không phải tên ngốc, lúc này anh ta nhìn chám chắm Ngô Kim Hổ, lạnh lùng nói: "Là anh sai người làm sao?” "Nếu đúng thì sao hả?” Ngô Kim Hồ cũng không có ý phủ nhận.
"Tao muốn lấy mạng của mày!” Vẻ mặt Triệu Nam lạnh lùng, trên
người tản ra sát khí lạnh như băng.
"Vây thì mày có thể thử một chút xem.” Ngô Kim Hổ trưng khuôn mặt không quan tâm, anh ta đã lăn lộn trong con đường này đã nhiều năm, cũng không phải kẻ ăn chay.