Trán của Trương Tiểu Phi phồng lên siêu to, như là đỉnh của một quả táo vậy, nhưng cũng may rằng anh có một lớp da dày và sức kháng đánh, này nếu lỡ mà đâm vào sau ót của Lâm khiết Vy thật, không chừng giờ cô đã đi chầu Diêm Vương rồi.
Trương Tiểu Phi nhăn mặt hít vài ngụm khí lạnh, anh ta chật vật mà ngồi dậy, "Vừa vặn đi ngang qua thôi. Tôi không sao, em đừng quá lo lång."
Da mặt Lâm Khiết Vy co rút lại vài cái.
Cô lo cho anh ta khi nào?
Anh ta cùng đứa con trai quỷ nhỏ kia, tất cả đều là một bụng ý xấu, cô chỉ hận không thể cách bọn họ càng xa càng tốt.
Lúc này, Chú Điền mang theo một nhóm công nhân chạy tới, vây quanh lấy gã đàn ông vạm vỡ kia, lão tức giận mà kêu to, "Triệu Phú Quý! Tôi và cậu hợp tác nhiều năm như vậy rồi, thật không ngờ cậu lại lừa gạt tôi! Cậu mau gửi trả tiền đặt cọc lại đây cho tôi, nếu không hôm nay cậu đừng nghĩ sẽ có thể rời đi được! "
"Chú Điền, chú hiểu lầm tôi rồi, chỗ Ngưu Hoàng đó không phải giả! Tất cả đều là Ngưu Hoàng hàng thật giá thật!"
"Tôi nhổ! Cậu cho rằng tôi khờ à? Nếu không phải giả, sao cậu lại ngăn không cho tôi giám định, còn ra tay tàn nhẫn với con gái nhà người ta như vậy? Cậu đây chính là chột dạ!”
"Chú Điền chú nghe tôi nói đã...”
“Cậu ít nói nhảm lại dùm! Cậu mà nói nữa, tiền đặt cọc không trả không về!”
Ngay khi Chú Điền giơ tay, lập tức nhóm công nhân cũng tức khắc giơ tay lên và tiến lại gần Triệu Phú Quý. Triệu Phú Quý hiển nhiên là đã bị dọa sợ, gã ta do dự mà mở to
mồm thở hồn hển, sau một lúc lâu mới nhụt chí mà nói, "Tôi trả tiền đặt cọc!”
Những lời này, kỳ thật là đã minh chứng rằng, ngay đến cả gã cũng thừa nhận, Ngưu Hoàng là giả.
Chủ Điền tức giận đến mức ngón tay run rẩy hồi lâu, trong lòng hận đến không thốt nên lời, lão vung cây gậy trong tay lên, hung hăng cản đường đập vào đùi của Triệu Phú Quý, Triệu Phú Quý khẽ rít lên một tiếng, ngay sau đó, gã ta vô lực quỳ gối trên mặt đất.
"Thứ khốn nạn thấy tiền là sáng hết cả mắt! Người như cậu, căn bản không xứng làm trong cái nghề Trung dược này! Thật hổ thẹn với tổ tông! Sau này, Điền nhị tôi sẽ không bao giờ hợp tác cùng cái loại bại hoại như cậu nữa!"
Triệu Phú Quý bị nhóm công nhân áp giải, bước chân gã khập khiễng đi hoàn trả lại tiền đặt cọc, trước khi đi, còn lén trợn to mắt liếc Lâm Khiết Vy một cái.
Cái liếc mắt kia, không biết có bao nhiêu ác độc lẫn oán hận!
Trong lòng Lâm Khiết Vy bỗng chốc trở nên căng thẳng, toàn thân
không khỏi cảm thấy rét lạnh. Như lời người đời nói, thà rằng đắc tội quân tử, còn hơn là đắc tội tiểu nhân.
rồi. Trong khi cái gã Triệu Phú Quý này, đã hết mười phần là tiểu nhân
"Em chặn con đường tài lộc của người ta, nhất định gã sẽ không chịu buông tha mọi chuyện dễ dàng vậy đâu! Về sau, em nhất định phải cẩn thận với Triệu Phú Quý này đấy
Trương Tiểu Phi tiến sát lại gần cô, thấp giọng thì thầm. Không biết từ khi nào, anh ta đã từ dưới đất bò dậy, bụi bẩn dính trên quần áo cũng chợt sạch sẽ một cách kỳ lạ.
Lâm Khiết Vy cau mày, cô khẽ liếc mắt nhìn anh ta, “Đây là chuyện của tôi, không cần anh quan tâm. Chuyện vừa rồi, cảm ơn.” Trương Tiểu Phi cười khổ một chút, “Ơn nghĩa gì chứ, nói đến
đúng thật là đáng châm chọc, suy cho cùng, vẫn là tôi nợ em." "Trong lòng anh hiểu rõ điều này là tốt rồi."
Tuy rằng Lâm Khiết Vy lạnh nhạt nói vậy, nhưng đôi mắt cô lại vờ như tùy ý mà lướt ngang qua cái trán của Trương Tiểu Phi.
Bầm tím, phồng to ra, trực quan kiểm tra logic trong lời nói của Trương Tiểu Phi, hẳn là không có triệu chứng chóng mặt, buồn nôn, bước đầu xem như có thể bài trừ khả năng chấn động não.
Lâm Khiết Vy lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. “Cô gái! Hôm nay thật cảm ơn cô!"
Chú Điền kích động đến mức mặt đỏ hừng lên, "Hôm nay nếu không gặp cô, nếu không được cô nhắc nhở, chắc lần này tôi xui xẻo mất rồi! Chỗ Ngưu Hoàng này vậy mà xém chút nữa đã lấy mạng của cả nhà tôi, của cải tôi đều đã moi móc ra tất! Nếu lúc này mà bị cái tên Triệu Phú Quý kia lừa, tôi sẽ hoàn toàn hướng lên trời, tôi đây cũng chỉ có thể đi nhảy lâu tự sát! Cô gái, cô chính là ân nhân của chúng tôi! Lão già tôi phải đáp lễ lại với cô mới được!" Nói xong, Chú Đien vậy mà lại vô vô đầu gối, làm động tác quỳ xuống trước Lâm Khiết Vy!
"Ài ài ài, chú Điền nhị, chú đừng như vậy! Chủ là trưởng bối, không cần khách khí với cháu thể đâu!"
Lâm Khiết Vy có thấy qua chiêu thức của Trương Tiểu Phi, cô tay màt lanh lẹ, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy cánh tay của Chủ Điền, nhẹ nhàng nâng lão dậy.
“Thể không được, không đáp lễ lại cho ân nhân, lòng tôi không thể cho qua!” "Chú Điền nhị, tuổi cháu còn nhỏ, chú khách sáo vậy làm gì, khiến
cháu xấu hổ chết đi được!"
Trương Tiểu Phi tiến lên phía trước một bước, anh ta đứng giữa hai người bọn ho, "Thế này đi, hay chủ Điền nhị cuối đầu tạ lễ cô ấy vậy! Như thế, chú Điền nhị đã có thể biểu đạt lòng biết ơn rồi, khom lưng cảm tạ để có thể được cô ấy tiếp nhận. Thế nào?"
Chú Điền cùng Lâm Khiết Vy liếc mắt nhìn nhau, sau đó, hai người sôi nổi gật đầu.
Có thể nói, Trương Tiểu Phi này, chính là quỷ tài, một bụng đều chứa đủ loại chủ ý. Bằng không, Vong Ưu cũng sẽ không coi trọng anh ta đến mức mà đi giao cả nhiệm vụ vu hãm người quan trọng như vậy
cho anh ta! "Ân nhân, Điền nhị tôi tạ lễ ngài! Cảm tạ ân nhân đã ra tay tương trợ, nhờ ân nhân nên mới có thể cứu cả nhà tôi thoát khỏi tai ương”
Chú Điền trịnh trọng khom lưng cuối thấp người xuống chín mươi độ hướng về Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy với khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, cô nhanh chóng tiến lại, đỡ thẳng lấy eo của Chú Điền.
"Chú Điền nhi, chú khách khí quá, cháu cũng chỉ ngẫu nhiên phát hiện ra thôi, chưa kể, đây cũng coi như là duyên phận cả mà."
Trương Tiểu Phi nhanh chóng nói tiếp, “Đúng thật là duyên phận nha! Nếu đổi lại hôm nay là một người khác, nhất định sẽ không phát hiện được Ngưu Hoàng là giả đâu. Chú Điền nhị, chú cũng thật may mắn đấy, một khắc đụng phải thôi mà đã gặp cô ấy. Cô ấy chính là hậu duệ đời sau của Trung y thế gia tộc!”
Chú Điền không khỏi khiếp sợ mà hướng mắt nhìn Lâm Khiết Vy, "Gì cơ? Cô là hậu duệ của Trung y thế gia tộc ư?"
Lâm Khiết Vy đổ mồ hôi lạnh không ngừng, cô âm thầm chột dạ, cô thì là hậu duệ kiểu gì chứ, trong khi gia tộc, ai cũng bảo cô là đồ phế vật. Trước mặt người ngoài, cô đương nhiên sẽ không tự để lộ ra thân phận, vẫn nên giữ gìn thể diện của bản thân một chút vậy.
“Ha ha, quả thật là cháu đến từ Dược Đường môn..." Chẳng qua, người kế vị xuất chúng nhất của thế hệ này không phải cô, là Vong Ưu.
“Hãy dà! Sở hữu nhãn lực có khả năng phân biệt, thật sự không phải là người bình thường! Điền nhị tôi thật có phúc, ấy vậy mà có thể được kết bạn với hậu duệ của Dược Đường môn!”
Trên mặt của Trương Tiểu Phi xęt qua một tia giảo hoạt, "Chú Điền nhị, nói lời cảm ơn không chỉ có thể động mồm động mép là xong đâu, còn phải có chút thành ý nữa cơ”
"Trương Tiểu Phi, anh ít nói vài câu đi!"
Lâm Khiết Vy không vui mà trừng mắt liếc Trương Tiểu Phi một cái.
Người này, giống hệt Mạc Lâm Kiêu, nhân lúc cháy nhà mà đi hội của
"Đúng đúng đúng! Chàng trai họ Trương đây nói đúng! Sự trợ giúp của cô Lâm hôm nay, tuyệt đối không thể chỉ qua loa vài câu cảm tạ chân tình được! Cô Lâm, tôi có nhập về một số lượng lớn Ngưu Hoàng, khi tôi nhận được, giá xuất hàng sẽ được mười triệu nhân dân tệ!"
"Mười triệu nhân dân tệ?” Lâm Khiết Vy trừng to đôi mắt, cô thầm hít vào một ngụm hơi, "Chú Điền nhị, chú đây là đang làm lớn chuyện mua bán đó!"
"Thế nên tôi mới nói, hóa đơn này, chính là đặt trên mạng sống của nhà họ Điền chúng tôi! Vì lần này có cô Lâm ra tay giúp đỡ, nên tôi quyết định trích ra một phần trăm, lấy đó làm quà bác đáp”
Trích ra một phần trăm? Đó chính là một trăm nghìn nhân dân tệ! Trong lòng Lâm Khiết Vy có chút lung lay, cô chợt nhận ra rằng, có lẽ, cô đã gặp được cơ hội kinh doanh,
Trương Tiểu Phi không nhịn nổi nữa, anh ta không vui mà nói, "Chú Điền nhị, chú như vậy không phải quá keo kiệt rồi sao, miệng thì luôn nói muốn báo đáp ơn cứu mạng của người ta, thế sao phí cảm tạ lại ít đến vậy? Mỗi một trăm nghìn nhân dân tệ thì đủ để làm gì đây?”
Mặt già của Chú Điền đỏ lên trong thoáng chốc, lão suy nghĩ một chút, sau hung hăng mà đáp, "Được rồi, vậy thì ba phần trăm!"
Chỉ trong giây lát, một trăm nghìn nhân dân tệ chốc đã biến thành ba trăm nghìn nhân dân tệ.