Mạc Lâm Kiêu sao còn muốn nằm nữa, quăng quyển sách lên bàn bên cạnh, xỏ dép đi đi qua mấy phòng, đi đến phòng sách lớn rộng rãi, nheo mắt phượng, tìm kiếm trong biển sách.
Chết tiệt!
Trong nhà anh căn bản không có một quyển sách thể loại không đứng đắn nào!
Lúc này chuông điện thoại vang lên, người dám gọi điện thoại cho anh lúc muộn như vậy, trên đời này, đếm được mười đầu ngón tay, hai mắt sáng lên, kết nối.
"A lô?"
"Cảm tạ trời đất, người anh em, may quá cậu còn chưa ngủ! Anh có chuyện lớn muốn bàn bạc với cậu một chút!”
Giọng nói phấn khích của Phùng Thiên Long truyền tới, đoán cũng đoán được, giờ phút này anh ta nhất định đang đi qua đi lại trong phòng.
"Chuyện lớn gì? Về chuyện đất đai của nhà họ Hạ sao?"
"Đương nhiên không phải! Chuyện của nhà họ Hạ kia, trước mắt ở tròng lòng anh cậu, vẫn chưa thể gọi là có chuyện. Có thể khiến cho anh đêm không thể ngủ, cậu đoán xem là chuyện gì?”
"Không nói thì thôi.”
"Này này này, anh nói, anh nói! Đương nhiên là chuyện lớn của anh và vợ anh!"
Phùng Thiên Long nặng nề thở dài, "Từ sau lúc ban ngày cậu nhắc nhở anh, anh bắt đầu gặp phải khó khăn, một lòng một dạ cân nhắc, xem nên cường ngủ với cô ấy ở nơi nào mới tốt. Ở khách sạn, người ta vừa nghe thấy nơi này, chắc chắn sẽ không bị mắc mưu, căn bản sẽ không đến. Cậu nói nếu hẹn đến nhà hàng, dù sao cũng không thể bỏ thuốc trong bữa cơm, rồi khiêng cô ấy đi khách sạn, thời điểm cô ấy ngủ thì ra tay, sẽ giảm bớt rất nhiều tình thú! Ông đây rất muốn để cô ấy cảm nhận được rõ ràng, phương diện này của ông đây rất là dũng mãnh!” Những lời cuối cùng này thật sự khiến cho Mạc Lâm Kiêu tràn đầy đồng cảm.
Một lần kia giữa anh và Lâm Khiết Vy, chính là xảy ra trong tình trạng cô không hề hay biết, hiện giờ nghĩ lại, anh cũng muốn ở thời điểm cô tỉnh táo, có thể để cô cảm nhận được một chút quá trình sung sướng của hai người bọn họ.
Anh cho rằng phương diện này của bản thân, cũng là vô cùng tuyệt vời.
"Anh cứ lải nha lải nhải, rốt cuộc là muốn nói gì, không nói rõ thì cúp đi.”
"Này này này, anh có thể nói rõ! Anh là muốn hỏi ý kiến cậu một chút, địa điểm anh cường ngủ với vợ của anh, làm sao cho thích hợp nhất! Cậu thông minh hơn anh, anh nghĩ giúp anh một nơi nào đó xem."
Trong nhất thời Mạc Lâm Kiêu có chút không nói nên lời.
Phùng Thiên Long xưa nay là cái tên sáng nay có rượu sáng nay say, chưa bao giờ sẽ lo lắng về chuyện gì hay lo lắng về bất cứ người nào, địa vị và quyền lực của anh ta, muốn làm gì, đều có người ở dưới bận rộn cho. Có thể khiến cho anh ta đắn đo suy nghĩ, nghĩ đến mức
không ngủ được, thật đúng là lần đầu tiên. Người này, anh ta đối với người phụ nữ kia, đã thật sự động chân tình.
"Anh hẹn cô ta đi khu du lịch chơi, nơi đó ít khách đến, nhà hàng ở trên tầng chính là khách sạn, cho dù anh có mạnh mẽ kéo cô ấy lên tầng, cũng chẳng ai thèm quan tâm
"Ha ha ha, thật tốt quá! Tại sao anh lại không nghĩ ra điều này chứ!"
Trong điện thoại truyền tới rõ ràng âm thanh Phùng Thiên Long phấn khích vỗ đùi thật mạnh, “Nói như vậy, khu du lịch Mạc Thiên của nhà cậu lại quá là thích hợp! Đến lúc đó cậu nhớ dặn dò cấp dưới một chút, bảo bọn họ đừng xen vào chuyện của người khác, anh khiêng cô vợ nhỏ của anh trực tiếp lên tầng hai mở phòng làm việc! Như vậy có được không?”
Một tia gian xảo lướt qua đôi mắt của Mạc Lâm Kiêu, "Dựa vào đâu em phải giúp anh?”
“Hả? Người anh em tốt, thời khắc quan trọng liên quan đến chuyện cả đời của anh trai cậu, anh cũng không thể đứt gánh giữa
đường được đâu!”
Em vẫn muốn đứt gánh giữa đường, anh có thể làm gì?" "Trời mẹ! Thắng nhãi cậu không phải đang nói giỡn với anh đấy chứ? Cậu nói xem, cậu muốn cái gì! Tùy ý cho cậu đưa ra điện kiện!” "Xem như anh không ngu ngốc" "Cái gì mà không ngu ngốc, nhiều năm như vậy, anh có dính được miếng lợi ích nào ở chỗ cậu sao? Cậu chính là gian thương số một thế giới!”
Mạc Lâm Kiêu nhẹ giọng cười khẽ, suy ngẫm trong chốc láy, chậm rãi nói, "Không phải anh rất quý trọng rất nhiều bộ phim vận động sao?"
"Đúng vậy, thì làm sao?" Phùng Thiên Long vẫn chưa hiểu ra chuyện gì.
"Sao chép hết một bộ cho em!”
“Hả?" Phùng Thiên Long sau một lúc lâu mới phản ứng lại, “Tai của anh không phải có vấn đề đấy chứ? Mười năm trước anh đã cho cậu xem mấy thứ này, lúc ấy cậu còn khinh thường không muốn xem, còn mắc anh là nửa thân dưới cặn bã, mấy cái đó cậu còn nhớ rõ chứ?"
Mạc Lâm Kiêu ho nhẹ một tiếng, "Phùng Thiên Long, chuyện khu lịch, không muốn em giúp anh hả?”
"Anh sai rồi! Anh sai rồi! Cậu là tổ tông của tôi! Vừa rồi tôi chưa từng nói cái gì cả, mọi người đều là đàn ông, tự hiểu lẫn nhau. Buổi sáng ngày mai, anh liền cử người tặng cho cậu trọn bộ phim vận động chọn lọc, đảm bảo cho cậu mở khóa toàn bộ các tư thế yêu cầu độ khó cao! Chuyện này xem như được rồi?”
Đôi mắt sâu của Mạc Lâm Kiêu lướt qua tia vừa lòng, ngoài miệng lại ghét bỏ mà nói, "Anh không cần gửi em xem những thứ hư hỏng đó, thật ra em cũng không hiểm lạ gì. Cúp!"
Cúp điện thoại, môi mỏng gợi thành một đường cong xinh đẹp.
Phùng Thiên Long nghe tiếng âm thanh tút tút của điện thoại, không nhịn được túm tóc, bĩu môi nói thầm, “Thắng nhãi Mạc Lâm Kiêu này, thật đúng là người khó hiểu bụng nói một đằng miệng nói một néo!"
Trong giấc mơ, Lâm Khiết Vy lại mơ thấy bố mình, vẫn tại nơi núi thuốc nối liền không dứt, bố của cô đang ngồi trên chiếc bàn đơn sơ bên ngoài ngôi nhà tranh, viết cái gì đó. Bố ơi, bố đang viết cái gì vậy?
Cô mới mấy tuổi, tò mò dựa vào bên người bố, mềm mại nói.
Bố đang viết ghi chép y học, sau này muốn truyền lại cho Khiết Vy
Những thứ này sau này sẽ cho mình sao? nhỏ.
Đúng vậy, những thứ này đều giữ lại cho Khiết Vy nhà chúng ta. Tâm huyết y học cả cuộc đời của bố, tất cả đều tập trung ở trong này, Khiết Vy nhỏ sau này nhất định phải thật trân trọng nó.
Cô nho nhỏ, cái hiểu cái không ra sức gật đầu. Dưong như có đang lo lung trên không trung, còn có the nghe thay giọng nói chuyên chú của bố không ngừng vong lai.
Khiết Vy, những ghi chép y học này, con nhất định phải trán trọng!
Trân trọng!
Trân trọng!
“Bổ!" Lâm Khiết Vy đột nhiên bừng tỉnh lại, trên trán một lớp mö hoi.
Ngoài cửa sổ ảnh mặt trời sáng lan, xa xa có thế nghe thấy tiếng sóng biển, cũng với tiếng chim hót trong tréo.
Thế mà lại mơ thấy bố!
Cảnh tượng trong mơ rõ ràng như vậy, gat di cũng không được, Giống như người bố đã khuất đang cố tình nhắc nhở cô dieu gì đó. "Ghi chép y học! Bố muốn mình lấy được ghi chép y học của ông ấy!"
Lâm Khiết Vy đột nhiên tinh ngộ, một mặt xỏ dép lê đi vào toilet, một mặt âm thầm hạ quyết tâm, cho dù như thế nào, cô phải lấy được ghi chép y học của bổ vào trong tay,
Cô nhớ rất rõ ràng, sổ ghi chép y học bố cô viết tổng cộng có mười bản, toàn bộ đều được lưu giữ ở trong thư viện của nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu,
Chỉ có người nhà của nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu, mới
có tư cách bước vào thư viện, đọc những bộ sách ở bên trong.
Làm sao mới có thể lấy lại ghi chép y học của của bố đây? Chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt lén vào nhà thuốc y học cổ truyền
Minh Châu, lấy trộm nó từ thư viện?
Có vẻ như....... Cô không có năng lực và bản lĩnh này.
Không vội không vội, phải suy nghĩ kỹ hơn.
Lúc Lâm Khiết Vy xuống tầng, nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu đã ngồi ở trong phòng ăn, cầm báo lên xem, rõ ràng là đang chờ cô cùng dùng bữa.
"Chào buổi sáng, bác Trần!" Lâm Khiết Vy nở một nụ cười sáng lạn, chào hỏi với bác Trần.
Chào buổi sáng, cô Lâm, nhanh tới ăn bữa sáng”
Từ lúc tiếng bước chân nhẹ nhàng của cô vang lên trên cầu thang, sự chú ý của Mạc Lâm Kiều đã không tự chủ được mà di chuyển lên trên người cô.