Lông mày của Mạc Lâm Kiêu hơi nhíu lại.
Nam Cung Hào lườm Trần Kiệt với ánh mắt sắc như dao, ra hiệu cho anh ta im lặng, Trần Kiệt đành ngoan ngoãn che miệng lại và ngừng nói những điều vô nghĩa.
Nhiệt kế điện tử cho thấy thân nhiệt của Mạc Lâm Kiêu đang dần tăng lên.
"Đã ba mươi tám độ rồi, xem ra đã trúng độc rồi." Nam Cung Hào mệt mỏi thở dài: "Anh Kiêu, sao anh lại bất cẩn như vậy? Biết rõ là nếu có vết thương ngoài da, để chảy máu, độc tố sẽ phát tác bừa bãi mà còn nuông chiều để cô ta cắn anh như thế? " %3D
Trần Kiệt nhân cơ hội này vội vàng nói thêm vào một câu: "Đúng, đúng! Nếu như không phải anh đã nuông chiều cô ta thành quen thì cô ta làm sao dám làm như vậy chứ!"
Mạc Lâm Kiêu nhắm mắt lại, sắc mặt rất khó coi.
Anh không thể nói với hai người này rằng anh bị cô cắn bởi vì cô không sẵn sàng làm chuyện đó với anh. Nếu thế thì anh còn mặt mũi nào nhìn họ
nữa chứ?
"ồn ào quá, câm miệng!" Nam Cung Hào và Trần Kiệt liếc mắt nhìn nhau, hai người lập tức im bặt. Trong vòng vài phút, thân nhiệt của Mạc Lâm Kiêu đã tăng lên ba mươi chín độ!
Nam Cung Hào lo lắng đến mức không thể ngồi yên được nữa: "Không được, cứ tiếp tục như vậy sẽ rất nguy hiểm. Đi, gọi Lâm Khiết Vy qua, để cô ta giải độc cho anh Kiêu!"
Mạc Lâm Kiêu đang nhắm mắt để kiềm chế độc tính, đột nhiên mở to đôi mắt, quả quyết nói: "Không được đi!"
Trần Kiệt không hiểu: "Tại sao không để cho cô ta tới? Hôm nay độc tố phát tác đều là do cô ta. Cô ta nên tới giải độc cho anh."
Nam Cung Hào nói thêm vào: "Cho dù cô ta không hại anh, thì cô ta cũng đã kí với anh cái hợp đồng tình nhân đó, trách nhiệm của cô ta chính là giải độc cho anh. Nếu anh giữ cô ta ở lại mà không để cô ta giải độc cho mình thì cô ta có tác dụng gì chứ?"
Trần Kiệt phụ họa: "Đúng, nếu không phải vì giải độc thì cô ta ở đây có tác dụng gì?"
Mạc Lâm Kiêu đang bị cơn đau đầu hành hạ, anh hơi cau mày, không vui nói: "Hai người đừng nhiều chuyện nữa, tôi không cần cô ấy."
"Tại sao không cần?" Nam Cung Hào chỉ vào nhiệt kế: "Trong lúc nói chuyện, nhiệt độ của anh đã tăng lên ba mươi chín độ năm rồi! Nếu tiếp tục như vậy nữa, anh sẽ rất nguy hiểm."
Mạc Lâm Kiêu vẫn kiên quyết: "Cơ thể tôi như thế nào trong lòng tôi tự biết, tôi không chết được đâu."
Trần Kiệt sốt ruột đến phát điên: "Rõ ràng là có sẵn người để làm thuốc giải độc, tại sao phải tự chồng đỡ như thế? Đây không phải là tự ngược đãi bản thân sao!"
"Đừng nói nữa, đi ra ngoài!"
Nam Cung Hào nháy mắt với Trần Kiệt, Trần Kiệt hiểu ý liền lập tức bước ra khỏi phòng làm việc ở tầng một. Vẻ mặt Trần Kiệt tràn đầy sự tàn nhẫn, chân anh ta như giẫm phải lò xo, mấy giây sau đã leo lên tầng hai.
Đầu tiên, anh ta đến phòng của Mạc Lâm Kiêu tìm một vòng nhưng không thấy bóng người nào, sau đó anh ta sang phòng của Lâm Khiết Vy, lửa giận đã bốc lên ngùn ngụt, anh ta nhấc chân lên, một cước đá văng cánh cửa gỗ ra. Một tiếng động lớn kinh hoàng.
Lâm Khiết Vy vừa mới tắm xong, trên người cô chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc còn đang ướt, nước chảy xuống từng giọt, cô đang lau tóc thì bị người đàn ông với vẻ mặt hung ác như Diêm Vương đứng ở cửa dọa sợ đến ngây người.
Trần Kiệt đang định xông vào chém giết, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, anh ta chợt sửng sốt, nhanh chóng xoay người đi, gương mặt đỏ bừng lên. Anh ta nghiến răng nghiến lợi: "Hừ, được lắm Lâm Khiết Vy, cô thật không biết xấu hổ, có phải cô nghiện ăn mặc mát mẻ hay không?"
Lâm Khiết Vy hoảng sợ đến mức chạy trốn vào phòng trong, cô lớn tiếng đáp trả: "Tôi đang ở trong phòng tôi, tôi thích mặc cái gì thì mặc cái đó. Ai bảo anh không chào hỏi mà tự nhiên đạp cửa xông vào? Có anh mới là người nghiện rình mò người khác đấy!"
"Nói cái gì vậy? Đừng tưởng cô có vài phần nhan sắc, được anh Kiêu nhà
chúng tôi để mắt tới là cô có thể làm mưa làm gió! Tôi không rình mò nổi loại người như cô!" Lâm Khiết Vy nhanh chóng mặc quần áo ngủ vào, miệng cũng không nhàn rỗi: "Ồ, anh nói như vậy có nghĩa là anh Kiêu nhà các anh để mắt tới tôi,
mà anh lại không vừa mắt với tôi sao? Ý của anh là ánh mắt của anh Kiêu
không bằng anh chứ gì? Chút nữa tôi sẽ nói với anh Kiêu." "Cô! Cô nói bậy!" Trần Kiệt tức giận đến mức suýt phát điên tại chỗ, vừa định đi vào giải quyết người phụ nữ kia thì lại nghĩ đến việc cô vẫn đang quấn khăn tắm, đành bất đắc dĩ đè nén ý định của mình xuống.
Nếu cô không phải là người phụ nữ của anh Kiêu, anh ta sẽ mặc kệ cô có mặc đồ hay không, sẽ vẫn lao vào cho cô một trận đòn nhớ đời, không thèm phân biệt nam nữ, đó mới chính là phong cách của Trần Kiệt. "Cô mặc quần áo tử tế chưa?"
Lâm Khiết Vy ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở cửa phòng khách, vừa lau tóc vừa nói: "Chưa."
Trần Kiệt khó chịu thúc giục: "Mau lên! Tôi có chuyện muốn nói với cô."
"Anh cứ như vậy mà nói đi, ai quy định cứ phải nhìn mặt thì mới nói chuyện được?"
Cô không thể đối phó với Mạc Lâm Kiêu, cô không phải là đối thủ của người đàn ông xấu xa đó, nhưng cô có thể đối phó với Trần Kiệt, cô vốn là người mồm mép láu linh, Lâm Khiết Vy cho rằng mình vẫn có cơ hội chiến thắng.
Hóa ra khi thấy người khác phát điên lên và bất lực lại có một cảm giác vui vẻ đến như vậy!
Trần Kiệt nhận ra vẻ trêu chọc trong giọng điệu của cô, anh ta đột nhiên quay đầu lại, phát hiện ra người phụ nữ này đã thay đồ ngủ từ lâu, đang nhàn nhã lau khô tóc. Anh ta bèn không chút khách khí nào bước đến, nắm lấy tóc của Lâm Khiết Vy, kéo cô đứng lên.
"Á, đau chết mất! Anh buông ra, sao lại túm tóc người khác chứ! Buông ra!" Lâm Khiết Vy cũng không ngờ Trần Kiệt lại hung ác như vậy, chưa nói gì mà đã lập tức ra tay.
Vừa nghĩ đến việc bây giờ Mạc Lâm Kiêu đang phải ngâm mình trong nước đá, bị tra tấn bởi thứ độc dược kỳ lạ kia, Trần Kiệt tức giận xông lên, kéo tóc của Lâm Khiết Vy về phía trước, ấn cô xuống thảm. Sau đó hung dữ đá vào thắt lưng cô, khiến cô lăn mấy vòng trên mặt đất.
Một cú đá này đã làm cho Lâm Khiết Vy gần như tắt thở, một ngụm máu trào ra từ trong miệng cô, lưng cô đau buốt đến mức không thể nhìn rõ vật gì trước mắt nữa.
Trần Kiệt giơ chân lên cao, anh ta muốn nện thật mạnh vào cổ họng cô để giải tỏa cơn tức giận, nhưng dù sao anh ta cũng kìm lại được, từ từ thu chân lại, tàn nhẫn nói: "Lâm Khiết Vy, ai cho cô lá gan này. Cô dám cắn anh
Kiêu nhà chúng tôi sao? Con mẹ nó chứ, cô cũng kiếm được không ít tiền mà, một người đi bán thân lại còn đòi có lòng tự trọng sao?"
Nước mắt của Lâm Khiết Vy lăn dài vì đau, cô từ từ bò dậy khỏi mặt đất, cố gắng hít thở, từng chút một chịu đựng cơn đau ở lưng, cô không thèm lau nước mắt, cô không phục, cô quay sang phía Trần Kiệt hét lên: "Việc riêng của tôi như thế nào, không cần các người dạy bảo! Tôi vô tình cắn anh ta mà thôi, tôi không cố ý! Tôi chỉ là chưa sẵn sàng thôi!"
"Cô là Đức Mẹ Đồng Trinh hay sao mà còn cần chuẩn bị? Một tình nhân, không phải để làm ấm giường cho anh Kiêu nhà chúng tôi sao? Nếu đã sớm không vui, tại sao trước kia còn chạy tới đây, còn muốn làm tình nhân của anh Kiêu? Cái này không phải do ai ép buộc cô cả! "
Trần Kiệt tức giận gầm lên, vừa nói chuyện vừa chỉ tay vào mặt Lâm Khiết Vy, nếu không phải anh ta nỗ lực kiềm chế, anh ta thực sự đã chém cô thành tám mảnh rồi.
Đúng vậy, những điều Trần Kiệt nói tuy thô, nhưng đều là sự thật.