Tất cả mọi người đều không tin tên oắt con vô dụng Bùi Nguyên Minh này chính là tổng giám đốc của công ty đầu tư Bùi Thị.
Trước kia khi Lý Đông Lưu cầu hôn, anh ta lại không biết xấu hổ mà nói mình là tổng giám đốc, kết quả thì sao? Sự thật chính minh anh ta chính là trò cười cho thiên hạ.
Bây giờ anh lại nói chuyện này, đây chẳng khác nào không biết
xấu hổ. Trịnh Tuyết Dương ở bên cạnh cũng không nhìn nổi nữa, cô tiến lên một bước, nhẹ giọng nói: “Ông nội, có lẽ Bùi Nguyên Minh dùng thẻ hội viên của ông chủ anh ấy.”
"Chính là ông chủ của chiếc xe Porsche kia à?" Ông cụ Trịnh khẽ gật đầu, ngược lại càng tin vào lời nói này hơn. xế lái đi,
Loại xe sang như Porsche mà cũng có thể tùy tiện để tài điều này đủ để chứng minh người kia quả thật rất có tiền.
Mà thẻ hội viện của khách sạn ở thành phố Hải Dương, chỉ cần có đủ tiền thì muốn thăng cấp thẻ hội viên cũng không phải việc gì khó. Nhưng mà con rể của nhà họ Trịnh lại đi làm tài xế cho người
khác, nói ra thật mất mặt mà! Giờ phút này, ông cụ Trịnh nhìn thấy Bùi Nguyên Minh là vô cùng khó chịu, thật sự rất muốn đuổi anh ra khỏi cửa.
Nhưng nhớ đến cuộc nói chuyện cùng với Trịnh Chí Dụng vừa rồi thì ông cụ vẫn lạnh lùng nói: “Thôi, không nói chuyện này nữa. Tôi hỏi cậu, lúc cậu đến nhà hàng tây có phải đã dẫn theo một người phụ nữ không đứng đần không?"
"Đó là bạn cháu" Bùi Nguyên Minh cau mày mở miệng, thái độ vô cùng cương quyết.
Trình Tiên đã giúp anh không ít, anh sẽ không cho phép ai bêu
xấu cô ấy. “Cậu..” Ông cụ Trịnh tức giận đến mức bốc khói, thắng ở rể này, chạy ra ngoài cấu kết với loại phụ nữ không đứng đan kia mà còn nói là bạn bè nữa chứ. Anh cho rằng nhà họ Trịnh, ai cũng là người ngu sao?
Thanh Linh ở bên cạnh nghe thấy ông cụ Trịnh nói vậy thì trong lòng thầm chấn động, lập tức căng thẳng lên.
Vừa rồi bà ta lấy được thẻ lương của Bùi Nguyên Minh nhưng còn chưa lấy được đồng tiền nào, nếu như lúc này Bùi Nguyên Minh bị đuổi ra khỏi cửa thì chẳng phải bà ta sẽ mất cả chì lẫn chài sao? Theo bà ta thấy, tất cả mọi thứ của Bùi Nguyên Minh đều thuộc về bà ta.
Vừa nghĩ đến đây, Thanh Linh tiến lên một bước chỉ vào mũi Bùi Nguyên Minh mà mắng: “Bùi Nguyên Minh, cậu còn không mau xin lỗi ông đi, làm sao cậu có thể dùng thái độ này để nói chuyện với ông chứ?” Bùi Nguyên Minh không phản ứng lại với Thanh Linh mà chỉ nhìn
ông cụ Trịnh rồi nói: “Cháu không biết Trịnh Chí Dụng đã nói gì với tông nhưng mà hôm đó cháu chỉ đơn thuần mời bạn ăn một bữa cơm mà
thôi. Tự bản thân Trịnh Chí Dụng theo đuổi không thành thì có liên quan gì đến cháu chứ?”
"Trịnh Chí Dụng coi trọng phụ nữ, chẳng phải cậu nên hỗ trợ thắng bé sao? Ông cụ Trịnh mở miệng nói với giọng đương nhiên.
Bùi Nguyên Minh cười lạnh nói: "Chỉ tiếc người ta là phó viện trưởng của bệnh viện nhân dân thành phố, người theo đuổi cô ấy đếm nhiều không kể xiết, Trịnh Chí Dụng thì nhằm nhò gì chứ. Hơn nữa, tại sao cháu phải giúp anh ta?”
"Được, chuyện này đã qua rồi, tôi có thể không so đo với cậu nhưng mà cậu phải nhớ sau này không được phép lui tới với bất kỳ người phụ nữ nào nữa, biết không?" Ông cụ Trịnh trợn mắt nhìn Bùi Nguyên Minh, mang theo vẻ chất vấn: “Chí Dụng đã nói với tôi rằng mặc dù cậu làm ra chuyện như vậy thì theo lý mà nói, chúng tôi nên đuổi cậu ra khỏi cửa"
"Nhưng bây giờ nhà họ Trịnh chúng tôi đang ở trong giai đoạn mấu chốt hợp tác với công ty đầu tư Bùi Thị, nhà họ Trịnh không thể truyền ra tai tiếng bên ngoài được”
"Nếu như bởi vì tên phế vật như cậu mà làm hại danh tiếng của nhà họ Trịnh, khiến nhà họ Trịnh chúng tôi phải bồi thường tiền thì đến lúc đó tôi sẽ làm thịt cậu"
Trên mặt Bùi Nguyên Minh lộ ra vẻ giễu cợt.
Trịnh Chí Dụng có lòng tốt như vậy sao? Người này tám phần là đang lo lắng một khi anh bị đuổi khỏi nhà họ Trịnh thì Trịnh Tuyết Dương sẽ thay thế vị trí của anh ta chứ gì?
Nghĩ đến đây, Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nói: "Thưa ông, sợ rằng ông đã nghĩ sai một chuyện rồi. Trừ phi ông hồ đồ thay đổi người phụ trách của trung tâm thương mại một lần nữa hoặc là có người lại đến gây chuyện thị phi với công ty đầu tư Bùi Thị chứ nếu không thì làm sao có chuyện đầu tư đã nắm được trong tay mà còn bay mất chứ?"
"Hỗn láo, tôi nói thế nào thì chính là thế đó, từ khi nào nhà họ Trịnh đến phiên cậu ở đây ra mặt dạy đời chứ?” Vẻ mặt ông cụ Trịnh tràn ngập giận dữ mở miệng nói. Theo ông cụ cảm thấy, địa vị của Trịnh Tuyết Dương ở nhà họ
Trịnh không ngừng đi lên thì tên Bùi Nguyên Minh này cũng càng ngày càng lớn lối. Nếu như cứ tiếp tục để Trịnh Tuyết Dương năm quyền thì nói không chừng sau này nhà họ Trịnh đều phải rơi vào trong tay người ngoài cả rồi.
Thế nhưng bây giờ dự án của trung tâm thương mại không thể thay đổi Trịnh Tuyết Dương được, nếu không nhà họ Trịnh sẽ không phát triển nổi.
Vì thế, cho dù tức giận như thế nào thì ông cụ Trịnh cũng công nhận đúng như lời Trịnh Chí Dụng nói. Có tên phế vật Bùi Nguyên Minh này ở đây thì sẽ cản chân Trịnh Tuyết Dương, vì thế tên ở rể này còn giá trị lợi dụng, tạm thời vẫn không thể đuổi anh ra khỏi cửa được.
Bùi Nguyên Minh cười giễu cợt, anh đã sớm nhìn thấy rõ bộ mặt thật của đám người nhà họ Trịnh rồi.
Lúc này, bọn họ dám đuổi anh cút khỏi nhà họ Trịnh sao?
Vì lợi ích của bản thân, cho dù bọn họ làm thế nào cũng sẽ không có quyết đoán và can đảm như vậy.