"Chuyện gì đã xảy ra?"
"Tôi nghe nói cô ấy đột nhiên qua đời vào sáng sớm." "Đột nhiên chết? Cái chết cô ấy có điểm gì bất thường không?"
"Bây giờ đột tử cũng đâu phải là chuyện gì xa lạ nữa. Đặc biệt là ngày càng xảy ra ở tuổi trẻ. Vừa rồi chúng ta cũng đã bàn tán đấy, sau này nhất định sẽ không bao giờ dám thức khuya nữa. Chậc chậc, chỉ là thật đáng tiếc khi cô ấy sắp được kết hôn với người mình thích mà lại đột ngột ra đi. Cuộc đời thật là vô thường”
Lâm Khiết Vy ớn lạnh khắp cả người, từng đợt cảm thấy sợ hãi.
Trước đây, Hạ Dịch Sâm cũng đã từng nói qua rằng, anh ta sẽ không để cho Kim Ngọc sống đến ngày mà cô ấy kết hôn, kết quả liền nhanh như vậy, lời này liền ứng nghiệm.
Lẽ nào là Hạ Dịch Sâm đã gây ra cái chết cho Kim Ngọc? Nếu đúng là như vậy, Hạ Dịch Sâm thật quá khủng khiếp rồi.
Hứa Tinh nhận ra Lâm Khiết Vy đang ngẩn người, liền đẩy nhẹ cô một cái, "Này, cậu sao vậy, thật giống như người mất hồn" Lâm Khiết Vy nhắm mắt lại thở dài, "Anh ta, sao lại trở nên đáng sợ như vậy."
Anh ta đã sớm không còn là sinh viên lịch lãm, quý phái trong màt nhà trường, không còn là đàn anh Sâm hiên lành, dịu
dàng trong mắt chúng ta.
Mặc dù Khiết Vy làm việc ở khoa Y học cổ truyền Việt Nam, nhưng rốt cuộc cô cũng không được nhiều người biết đến, hầu như bệnh nhân đến khám tại khoa Y học cổ truyền đều xếp hàng bên phía Lâm Thúy Lan, có vẻ như bây giờ cô ta khá nổi tiếng.
Mỗi khi Lâm Thúy Lan đang chẩn bệnh, liền cố ý ho khan vài tiếng, nhìn Lâm Khiết Vy với ánh mắt đầy đắc ý.
Và đương nhiên, Lâm Khiết Vy cũng không quan tâm, cô lấy sách y học ra, nhàn nhã đọc.
Hừ, chờ đến khi cuộc thi bắt đầu, không đợi cô phải buồn rầu, mà vẫn sẽ có bệnh nhân tự tìm đến.
Buổi trưa sau khi tan làm, Lâm Khiết Vy trực tiếp đến phòng khám tìm Phùng Thiên Long nói đến vết thương do súng bắn của Trần Kiệt, Phùng Thiên Long đã nghĩ ra đơn thuốc chữa lành vết thương. Hai người năng nổ cùng nhau bàn bạc, họ cảm thấy mình như những bác sĩ thiên tài.
"Sau khi sắc thuốc xong, cô hãy lập tức đến xem anh ta như thế nào? Phùng Thiên Long đun sôi thuốc bắc, hai mắt sáng lên.
Trong lòng anh, bây giờ Trần Kiệt là một thí nghiệm rất quan trọng.
Lâm Khiết Vy cũng cảm thấy thích thú: "Nửa giờ sau khi uống thuốc, nếu vết thương đỏ lên, nghĩa là nó có hiệu nghiệm đúng không?" Phùng Thiên Long đắc ý gật đầu, ậm ừ, hẳn là có tác dụng thần kỳ, "Khoan đã!"
Thuốc Bắc vừa sôi, Phùng Thiên Long lập tức đổ vào bình đưa cho Lâm Khiết Vy rồi vội đẩy cô đi: "Đi mau, nhớ là đừng tiết kiệm tiên, hãy bắt taxi để thuốc không bị nguội.
"Anh nói đúng!"
Cầm trên tay bình cách nhiệt, Lâm Khiết Vy vui vẻ chạy ra đường, suýt chút nữa đụng phải một người.
"Sao em vẫn còn vụng về như vậy?" Hạ Dịch Sâm đo lấy bả vai Lâm Khiết Vy, cười khẽ và ôn nhu
nói.
"A? Là anh sao? Sao anh lại ở đây?"
Cơ thể Lâm Khiết Vy theo bản năng liền tự động run len, trong ánh mắt mang theo vài phần sợ hãi.
"Nếu anh muốn biết tung tích của một ai đó, chẳng phải là chuyện nhỏ sao?"
Nhìn thấy ngay cả Lâm Khiết Vy cũng muốn tránh né mình, vẻ dịu dàng trong mắt Hạ Dịch Sâm cũng bớt đi một chút, anh trầm giọng hỏi:
"Em sợ anh sao?"
"Tại sao tôi phải sợ anh?"
Hạ Dịch Sâm bước tới, gần như dính chặt vào người Lâm Khiết Vy. Lâm Khiết Vy sợ tới mức vội vàng lùi lại, không ngờ anh lại chủ động chạm vào eo sau của cô, giữ chặt cô, không cho cô chạy thoát dù chỉ một bước nhỏ.
Anh cúi đầu, môi mỏng thở ra phà vào bên tai cô: "Vì chuyện của Kim Ngọc sao? Ha ha, anh chỉ làm theo những gì anh đã nói thôi, bây giờ em đã thấy sự quyết tâm của anh rồi đấy!"
Lâm Khiết Vy choáng váng.
Thực sự là anh ta!
Cô liền vội ra tay, nhưng Hạ Dịch Sâm đã sớm có chuẩn bị từ trước, hắn nhanh chóng lùi lại, tránh né tay của Lâm Khiết Vy.
"Ớt nhỏ, em lại muốn đánh anh như lần trước?"
"Hừ, hiện tại anh cho phép em ở bên cạnh Mạc Lâm Kiêu một thời gian, nhưng sớm thôi, em sẽ trở về bên anh."
Lâm Khiết Vy ghê tởm: "Anh đang nói nhảm cái gì vậy, tôi không hiểu gì cả, anh mau cút đi, tôi chưa bao giờ thuộc về anh cả!"
Hạ Dịch Sâm cười độc ác: "Em thích Mạc Lâm Kiêu sao?" "Đúng thì sao?"
Nụ cười của Hạ Dịch Sâm bien mất, hắn lạnh lùng nói: "Tình yêu của em dành cho anh ta chỉ khiến anh ta chết càng ngày càng nhanh thôi!"
"Anh có ý gì?"
Cùng lúc đó bảy tám người đang đánh nhau trên đường lớn, Lâm Khiết Vy cũng nhận ra có thuộc hạ của Mạc Lâm Kiêu ở
bên trong, Hạ Dịch Sâm liếc nhìn nơi đó rồi quay sang cô, hồl! "Sớm muộn gì em cũng là của anh."
Nói xong anh ta đi về hướng khác.
Đột nhiên, một vệ sĩ vừa đánh người của Hạ Dịch Sâm chạy đến bên cạnh Lâm Khiết Vy: "Cô Vy, cô có sao không? Cậu Kiêu đã ra lệnh cho chúng tôi bảo vệ cô. Nhưng tôi thật sự không ngờ rằng Hạ Dịch Sâm lại cử quá nhiều người chặn chúng tôi ở đó." Vẻ mặt của Lâm Khiết Vy trở nên nghiêm nghị: "Không sao. Đi thôi, đưa tôi đến bệnh viện Trần Kiệt ở."
Khi Trần Kiệt tỉnh dậy, toàn thân anh cảm thấy đau đớn và miệng cũng đau nữa.
Nam Cung Hào đứng dậy, đặt khuôn mặt thật to trước mặt anh, cáu kỉnh nói: "Cậu rốt cuộc cũng tỉnh rồi, tôi đã trông cậu cả đêm đấy, cậu có biết cả đêm không ngủ được là cảm giác như thế nào không?"
"Tôi vẫn chưa chết sao?"
"Làm gì mà dễ chết nhanh như vậy? Nhưng cậu lại phạm phải một sai lầm ngu ngốc như vậy, chết cũng là đáng."
Trần Kiệt cau mày: "Ý cậu là sao? Nguyền rủa tôi à?"
"Cậu còn muốn giả vờ với tôi? Tưởng tôi không nghe thấy sao? Cậu làm sao có thể đi thích một người mà mình không nên thích chứ?" Trần Kiệt sửng sốt. Anh không ngờ rằng chính mình sẽ nói ra những lời chôn chặt trong lòng. Nam Cung Hào nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi cảnh cáo cậu, ý nghĩ này, cậu phải lập tức quên đi, coi chừng có ngày sặc chết, sặc chết đấy! Cậu có nghe thấy không?"
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng âm thanh: "Ồ, anh được chuyển ra khỏi phòng quan sát sớm như vậy sao? Hồi phục tốt thật đấy."
Trần Kiet cùng Nam Cung Hào đồng thời run lên,
Lâm Khiết Vy cầm bình nước ẩm đi toi giường bệnh, nhìn đi nhìn lại hai người đang ngây ngốc, hỏi: "Làm sao vậy? Nhìn cái gì? Trên mặt tôi có dính gì sao?"
Trần Kiệt nhanh chóng quay mặt đi, không dám nhin thany vào Lâm Khiết Vy.
Nam Cung Hào cũng chớp chớp mắt, låp ba lắp bắp nói: "Chà, cô... sao cô lại ở đây?"
"Tôi đến thăm Trần Kiệt. Hơn nữa, tôi là một bác sĩ y học cổ truyền. Tôi mang theo thuốc bắc. Nó có tác dụng trong việc chữa lành vết thương đấy, vui không?"
Nam Cung Hào mừng đến mức sắp lên cơn đau tim, anh khẽ liếc nhìn Trần Kiệt rồi sờ sờ cằm: “Vậy được rồi, hai người cứ tự nhiên, tôi đi tìm bác sĩ thảo luận một chút." Này, làm ơn đừng rời đi vào lúc này chứ, Trần Kiệt liếc Nam Cung Hào một cái rồi nhìn sang Lâm Khiết Vy đầy ngượng ngùng.
Lâm Khiết Vy cũng không thể giải thích được, nghĩ rằng giữa hai người bọn họ chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ, nhưng lại không rõ đó là cái gì. Cô đến cạnh Trần Kiệt thì thấy anh ta đang đỏ mặt, xoay qua xoay lại, lúng túng y như một trai tân năm hai đang khó xử.
"Trần Kiệt, sau này đừng làm việc dại dột như vậy nữa. Lần này may là không sao đấy. Nếu như anh xảy ra chuyện gì, làm sao bác Trần có thể sống nổi?"
Trần Kiệt trong lòng ấm áp, cảm thấy như được quan tâm, quay mặt lại nhìn Lâm Khiết Vy, ánh mắt sáng lên: "Ừm, tôi hiểu rồi." Anh đột nhiên ngoan ngoãn khiến Lâm Khiết Vy trong chốc lát khó thể thích ứng.
Cái gì, hôm nay Trần Kiệt lại không một khóc, hai nháo, ba gào thét? Người đang ngồi trước mặt cô vẫn là Trần Kiệt mà cô biết sao?
"Đây là thuốc mà tôi và Phùng Thiên Long cùng nhau bàn bạc. Nhất định sẽ rất tốt cho anh. Nào hãy mau uống khi còn nóng"
Lâm Khiết Vy giờ phút này đã trở thành hoa si, cô bưng bát thuốc Bắc màu đen ra, đưa tới bên miệng Trần Kiệt: "Anh không ngồi dậy được sao? Vậy làm sao đây? Hay là tôi bồi anh uống" Lâm Khiết Vy cầm thia, múc ra một muông thuốc đã pha chế, đưa tới miệng Trần Kiệt.
Trần Kiệt lập tức ngây người.
Vài giây sau, mặt anh đỏ bừng, ngay cả cổ cũng đỏ theo.