Động tác của Mạc Lâm Kiêu dừng lại, nâng mắt: “Họ Lâm?"
Chẳng lẽ là Lâm Khiết Vy?
Người phụ nữ họ Lâm mà anh quen, trước mắt chỉ có mình cô rồi.
Trần Kiệt vội vàng tiến vào, nhìn đồng hồ nói: "Anh Kiêu, máy bay riêng sẽ bay vào lúc một giờ, bây giờ xuất phát đi."
Mạc Lâm Kiêu vẫy tay với Trần Kiệt, nói: “Đợi một lát rồi đi, tôi còn có chút việc."
Trần Kiệt rất gấp gáp: “Không phải không có việc gì sao? Thời gian bay đã hẹn trước rồi..."
"Vậy thì bảo máy bay riêng đợi! Tôi tốn tiền mua máy bay riêng, là để phục vụ cho tôi, mà không phải tôi chiều theo nó!" Mạc Lâm Kiêu hơi cao giọng nói, trong giọng nói tràn ngập nghiêm khắc và tàn bạo, Trần Kiệt sợ tới mức không dám nói gì, gật đầu chạy đi rồi.
Má ơi, sao anh Kiêu lại bắt đầu phát cáu loạn lên nữa.
Trái lại Mạc Lâm Kiêu nhìn về phía thư ký nam kia, vẻ mặt có chút bất ngờ: "Bảo cô ta lên đây."
Thư ký nam gật đầu, vừa định ra ngoài, thì nghe Mạc Lâm Kiêu bổ sung thêm một câu.
"Cậu đi xuống đón cô ta, đi thang máy chuyên dụng của tôi, nhanh lên" "Dạ, chủ tịch Kiêu."
Thư ký nam tự mình xuống quầy lễ tân ở tầng một, vô cùng khiêm tốn đón Lâm Khiết Vy đi thang máy chuyên dụng của Mạc Lâm Kiêu, nhanh chóng lên tầng cao nhất. Đám nhân viên quầy lễ tân nhe răng trợn mắt, nhìn thế là đủ rồi.
Rốt cuộc cô gái này là ai, mà có thể tới văn phòng của chủ tịch Kiêu. Còn đi thang máy chuyên dụng của chủ tịch Kiêu, đây là đãi ngộ cỡ nào!
Thang máy mở ra, khu làm việc ở tầng cao nhất là cảnh tượng bận rộn.
Cả đám ăn mặc vinh quang chói lọi, đều là cách ăn mặc của thành phần tri thức tinh anh trong thành phố. Lâm Khiết Vy không nhịn được cúi đầu nhìn mình, a, mình ăn mặc quá tùy ý rồi, hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh nơi này.
Lâm Khiết Vy đến đây, tất nhiên là hấp dẫn sự chú ý của mọi người, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía cô, thư ký nam đứng bên cạnh cô ho khan một tiếng, ánh mắt mọi người đều dời đi, không trắng trợn đánh giá cô nữa.
Có mấy người có chút ấn tượng đối với Lâm Khiết Vy, dù sao khí chất và diện mạo của cô rất đặc biệt, những người nhận ra cô không nhịn được lộ vẻ kinh ngạc.
Do thư ký tự mình đón tiếp, còn dùng thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, địa vị có thể nghĩ.
Xuyên qua khu vực làm việc, lại xuyên qua phòng làm việc của thư ký nam màu xanh, mới tới văn phòng của Mạc Lâm Kiêu.
Thư ký nam gõ cửa, sau đó mở cửa ra, mời Lâm Khiết Vy tiến vào, tiếp đó anh ta vô cùng săn sóc đóng cửa lại giúp cô.
Khi Lâm Khiết Vy tiến vào văn phòng của Mạc Lâm Kiêu, Mạc Lâm Kiêu đang ngồi trên ghế sô pha, thu thập đơn giản hành lý.
"Anh Kiêu?"
Nghe thấy động tĩnh Lâm Khiết Vy đi vào, Mạc Lâm Kiêu không quay đầu lại, cánh tay dài chỉ về phía cánh cửa bên trong, ra lệnh: "Đi, tìm ba bộ quần áo cùng với cà vạt tương ứng tới đây cho tôi.”
"Hå?" Lâm Khiết Vy nhìn về phía anh chỉ đi qua theo bản năng, vừa đẩy cửa ra, vừa hỏi: "Bên trong này có quần áo của anh sao?"
Mạc Lâm Kiêu đang cúi đầu sắp xếp quần áo không dừng tay: "Um, bên trong tủ âm tường, lấy ba bộ tùy ý."
Lâm Khiết Vy đi vào trong phòng, ha ha, phòng nghỉ rộng rãi thật, anh có thể ở đây nghỉ trưa, thậm chí còn ghế quý phi có thể nằm nghiêng sát bên cửa sổ sát đất.
Lâm Khiết Vy đẩy từng tủ âm tường ra, mỗi một cánh cửa là cảm ứng tự động, tự động mở ra hết, trọn vẹn một mặt tường, đều là quần áo giày mũ của Mạc Lâm Kiêu. Không khác gì quầy trưng bày đồ nam ở trong trung tâm thương mại!
"Sao anh có thể xa xỉ như vậy, phá sản!" Không dám lớn tiếng, Lâm Khiết Vy nói thầm, lướt qua từng bộ đồ, vải dệt cao cấp, màu sắc khác nhau, kiểu dáng khác nhau, quả nhiên chỉ có thể tùy ý lựa chọn, bởi vì nghiêm túc lựa chọn sẽ hoa mắt.
Lâm Khiết Vy tiện tay cầm lấy ba bộ, vừa nhìn trong ô vuông phía trên quần áo, đều là cà vạt cùng màu, cô không nhịn được âm thầm bĩu môi. Anh sống đúng là xa hoa. Cô kiễng chân lấy cà vạt ở phía trên, phát hiện vóc dáng của mình quá lùn, không đúng, không thể trách mình thấp được, mà là Mạc Lâm Kiêu có vấn đề, vì sao anh đặt cà vạt ở nơi cao nhất? Đây không phải là có bệnh sao?
Mình với, mình với, ra sức với! Vẫn không với tới.
Mạc Lâm Kiêu không đợi kịp, khi tiến vào phòng nghỉ thì thấy được một cảnh tượng như thế này.
Lâm Khiết Vy cố gắng kiễng chân, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vươn tay nắm tủ âm tường để giữ ổn định, một tay khác thì duỗi ra, muốn lấy cà vạt phía trên, đáng tiếc còn thiếu hai mươi centimet.
Mạc Lâm Kiêu hơi nhếch miệng, rất khó mà phát hiện, cất bước đi qua đứng sau lưng cô, nhẹ nhàng nâng tay, không tốn sức chút nào lấy được cà vạt, còn như cố ý khoe khoang, quơ cà vạt trước mặt cô.
Đôi môi đỏ châm chọc mấy chữ: "Cô bé lùn"
"Anh nói ai lùn hå?" Lâm Khiết Vy lập tức quay người lại, không ngờ đụng vào anh một cái, trọng tâm của cô không ổn định, lảo đảo ngã về phía tủ âm tường đang mở sau lưng.
Mạc Lâm Kiêu không nóng không vội chậm rãi vươn tay, một tay ôm lấy gáy cô, ôm cô trở về, đóng cửa tủ âm tường, sau đó chặn cô ở trên cửa tủ âm tường.
Lâm Khiết Vy bị anh chen lách ở bên trong như vậy, giữa hai người không có một khe hở.
Bỗng nhiên Mạc Lâm Kiêu khom người, gương mặt tuấn tú đột nhiên dán sát lại gần mặt cô, môi gần như dán lên môi cô, Lâm Khiết Vy sợ tới mức run rẩy.
Không phải là anh muốn cưỡng hôn cô đấy chứ?
Hơi thở của Mạc Lâm Kiêu đều phả lên mặt cô, hơi thở của hai người giao nhau, thời gian giống như dừng lại, người nào cũng không hành động thiếu suy nghĩ.
"So với tôi, cô là người lùn. Lấy cà vạt đều chậm như vậy, cô nhóc lùn ngây ngốc."
Giọng nói trầm thấp, nhưng rõ ràng lọt vào tai, Mạc Lâm Kiêu mở miệng nhạo báng cô, nói khiến bầu không khí làm người ta dễ dàng suy nghĩ miên man bất định, giống như đang tán tỉnh!
Lâm Khiết Vy mơ hồ chừng mười giây.
Sau đó cô phẫn nộ hét lên: “Anh là đàn ông, không thể so với tôi được! Đúng vậy, anh tính là cao trong đám đàn ông, nhưng trong đám phụ nữ tôi cũng không tính là thấp mà! Tôi tốt bụng lấy đồ giúp anh, còn bị ghét bỏ, tôi không nên giúp anh."
Mạc Lâm Kiêu cười khinh thường, đứng dậy rời khỏi phòng.
Lâm Khiết Vy vỗ trái tim bị anh làm cho hoảng sợ, hít sâu một hơi, vui vẻ ra ngoài, làm bộ như vừa rồi không xảy ra chuyện gì, chen tới vẻ mặt tươi cười, khóe miệng nhếch lên, lộ ra hàm răng trắng, gương mặt xinh đẹp vô hại, cười khanh khách hỏi: “Anh Kiêu, anh muốn rời khỏi nhà sao?"
Mạc Lâm Kiêu không để ý tới Lâm Khiết Vy, chỉ bỏ quần áo vào trong hành lý
Lâm Khiết Vy vì biểu hiện tốt bụng liền đoạt lấy, giúp anh sắp xếp vào hành lý, Mạc Lâm Kiêu rút tay về, đứng một bên lạnh lùng nhìn cô bận rộn.
Bàn tay cô rất linh hoạt, nhanh chóng xếp chỉnh tề quần áo anh mới tùy ý ném vào, sau đó đặt cà vạt vào, hành lý trở nên ngay ngắn hơn trước rồi.
Người phụ nữ này khi thì nhu thuận như con thỏ nhỏ, khi thì như con mèo vươn móng vuốt sắc bén, khi thì như con nai con ngốc nghếch đáng yêu.