Nói giống như rất lợi hại, đó không phải anh của anh sao.
Lâm Triệt tức giận hừ một tiếng, nhưng mà nhìn Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu, bộ dáng chờ cô hầu hạ, cô cũng chỉ cố gắng đi tới phía sau anh.
Đôi tay giống mô giống dạng nhéo vào trên vai anh.
Bờ vai của anh thật dày, cách lớp quần áo, còn có thể bắt được cơ bắp phía trên, rắn chắc nhéo vào rất cố sức.
Không khỏi nghĩ đến, lúc anh cởi quần áo, thân thể gắn đầy cơ bắp, hình thái đảo tam giác, thoạt nhìn làm người phun máu.
Trong lòng cứ như vậy nóng lên, nhìn cái gáy anh, có chút tâm viên ý mã.
Không biết anh dùng dầu gội gì, tóc đen đậm màu, lưu loát sạch sẽ, mùi hương vô cùng dễ ngựa.
Chậc chậc, người đàn ông ưu nhã, mặc kệ nhìn từ góc độ nào, cũng đẹp như vậy.
Cái ót lớn lên cũng đẹp vô cùng.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Ấn tiếp đi, sao bất động?”
Lâm Triệt lúc này mới phản ứng lại, mình thế nhưng nhìn phía sau lưng anh đến phát ngốc.
Vội tiếp tục ấn vài cái, cô nói: "Bả vai anh thật cứng, ngày thường có phải bận công tác quá”.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Đương nhiên, thân là chồng, rốt cuộc có trọng trách dưỡng gia trên vai, em nói có thể không cứng sao".
Lâm Triệt phụt một chút bật cười.
Cố Tĩnh Trạch nghe thấy tiếng cười của cô, cũng cười theo.
Thật ra sức lực tay cô rất nhỏ, lúc ấn vào, tuy rằng có thể cảm giác được cô đã dùng hết sức lực, nhưng mà, lại vẫn không có một chút cảm giác thả lỏng, ngược lại làm anh cảm thấy càng căng chặt lên.
Đơn giản là đôi tay nhỏ quá nhu nhược, làm người thật sự có loại cảm giác không đành lòng áp bức
Nhưng mà, dù là như thế, anh vẫn luyến tiếc bảo cô buông ra, chỉ cảm thụ được cái ấn như gió nhẹ, anh cười cười nói: "Được rồi, thấy em thành ý như vậy, đưa điện thoại cho anh".
Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc buông th, Lâm Triệt chân chó lấy điện thoại tới cho anh.
Cố Tĩnh Trạch rất nhanh gọi qua, điện thoại lại không nghe được.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Xem ra người đang bận".
Khuôn mặt nhỏ của Lâm Triệt suy sụp xuống.
Thấy cô xác thực sốt ruột, Cố Tĩnh Trạch cũng không đành lòng lại chọc cô: "Anh gọi điện thoại cho bí thư của anh ấy".
“A, thật sự? Cố Tĩnh Trạch anh thật tốt quá". Khuôn mặt nhỏ Lâm Triệt lập tức lại cười nở hoa.
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô mỉm cười, cầm lấy di động lên, lại lần nữa gọi qua.
Lần này bắt máy.
“Tổng Thống tiên sinh vì sao không nghe điện thoại, đang bận?”
Trong điện thoại, người bên kia trầm thấp nói: "Hồi nhị thiếu, Tổng Thống tiên sinh đã ngủ".
“Ngủ?”
“Thưa vâng".
“Ừ, thế thôi, vậy cậu giúp tôi hỏi một chút, các người có bắt được một cô gái say rượu?”
“Hồi nhị thiếu, cũng không có".
“Ừ, thay tôi vấn an Tổng Thống tiên sinh".
“Vâng, nhị thiếu, sáng mai tôi nhất định hồi báo, nhị thiếu còn có cái gì phân phó không?”
“Không".
Anh buông điện thoại xuống, nhìn vẻ mặt chờ mong của Lâm Triệt nói: "Bọn họ không có bắt được người nào, em yên tâm đi, người đại diện của em hẳn là tự mình trở về".
Lâm Triệt lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Làm em sợ muốn chết, em cho rằng đắc tội tổng thống, em cũng sẽ không xong".
Cố Tĩnh Trạch cười: "Em còn có lúc nhát gan như vậy? Ngay cả anh em cũng dám đắc tội, còn sợ tổng thống?”