Du Mẫn Mẫn ở một bên vội vàng nói với Lâm Triệt: “Cảnh quay của cô và Cố Tĩnh Dư không ít, nhớ làm quen với anh ta cho tốt, một lát nữa cô có thể tới chào hỏi, tránh cho từ nay về sau lúng túng."
Lâm Triệt nửa há miệng, nhìn Cố Tĩnh Dư đứng ở nơi đó, cao gầy, môi đỏ răng trắng, dáng vẻ có chút tương tự như Cố Tĩnh Trạch.
Tất nhiên rồi, dù sao thì hai người cũng là anh em ruột thịt mà.
Nhưng, dù Cố Tĩnh Trạch là chồng trên danh nghĩa của cô, nhưng mà cô gặp mặt em trai của anh, thì vẫn luôn cảm thấy có cái gì không đúng.
Lời còn chưa nói hết, Du Mẫn Mẫn đã đẩy cô về phía trước: “Đi nhanh."
Lâm Triệt đối mặt với ánh mắt có chút quen thuộc của Cố Tĩnh Dư.
"A... Tiền bối Tĩnh Dư, chào anh." Cô chỉ có thể nhắm mắt chào hỏi.
Đạo diễn bận bịu ở một bên giới thiệu, nói Lâm Triệt diễn vai Trần Ý Hàm.
Cố Tĩnh Dư nghe xong rất có hứng thú nhìn người mới này, thấy Lâm Triệt biểu tình có chút đờ đẫn, nhưng, ánh mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn rất tự nhiên, bởi vì so với người khác thì trắng hơn rất nhiều, cho nên nhìn qua cũng hết sức thu hút người khác.
Ở giới này, mỹ nữ như mây, nhưng dáng dấp người đẹp càng ngày càng không nhiều, ngược lại người như cô lại khiến cho người ta có một loại cảm giác hiếm có.
Anh cười cười nói: “Ai, trông tôi rất dọa người sao?"
"A? Làm sao biết, không có."
"Vậy tại sao cô không dám nhìn tôi?" Anh vừa cười vừa nhìn chằm chằm đôi mắt to đang xoay chuyển của cô.
Dĩ nhiên Lâm Triệt sẽ cảm thấy mất tự nhiên, nhất là nghĩ đến, lúc đầu cô muốn cho anh dùng thuốc, kết quả...
Cười khan, cô nói: “Làm sao biết, tôi chẳng qua là, có chút không thoải mái... A, tiền bối Tĩnh Dư tiếp tục đi dạo, tôi đi ra ngoài trước."
"Ai... Cô chạy cái gì." Cố Tĩnh Dư có chút kỳ quái nhìn đạo diễn đứng một bên: “Này, chẳng lẽ là dáng dấp tôi rất dọa người sao?"
Trong lòng đạo diễn mắng tiểu cô nương không thức thời: “Làm sao có thể, cậu có bao nhiêu là người yêu đấy."
Lâm Triệt trốn tránh Lâm Lị, không muốn phải chạm mặt cô ta, cũng may mặc dù hai người cùng quay một bộ phim, nhưng mà lại không có cảnh quay chung, việc này cũng thật đúng ý cô, Lâm Triệt chỉ muốn an tĩnh quay tốt bộ phim này, không muốn bởi vì Lâm Lị mà ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Đang trốn đi ra ngoài, Lâm Triệt tìm một chỗ ngồi xuống, trong chốc lát, đã nghe thấy một giọng nói vang lên trên đầu.
"Này, nơi này không cho người ngồi đâu đấy."
Lâm Triệt ngẩng đầu lên nhìn, Cố Tĩnh Dư lại tới rồi.
Lâm Triệt sững sờ nói: “Không cho người ngồi sao."
Cố Tĩnh Dư thản nhiên ngồi xuống, vắt một chân lên trên, mang theo một chút bướng bỉnh bất cần, đường cong trên mặt mặc dù là giống với Cố Tĩnh Trạch, nhưng mà, lại không phải loại lãnh đạm ưu nhã như Cố Tĩnh Trạch, mà nhìn như là phóng đãng không kiềm chế được, so với, Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng, anh càng thờ ơ hơn.
Lâm Triệt cầm chai nước lên, uống một ngụm, liếc thấy Lâm Lị đang nhìn mình, lại vòng trở lại.
Cố Tĩnh Dư nhìn cô: “Cô diễn Trần Ý Hàm đúng không?"
Lâm Triệt gật đầu, dáng vẻ rất cung kính lễ độ, đối đãi với tiền bối, là hẳn là như vậy nhỉ.
Cố Tĩnh Dư nói: “Vậy chúng ta có cảnh quay chung rồi."
"Đúng vậy, tôi đã xem qua kịch bản." Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Dư rất có nhiều thú nhìn cô: “Nếu có cảnh chung, chẳng lẽ không phải tạo chút tình cảm trước sao?"
Lâm Triệt sững sờ ngẩng đầu lên: “Nhưng mà chúng ta không có cảnh cảm tình mà."
Cố Tĩnh Dư không nói lời nào, chẳng qua là đánh giá Lâm Triệt: “Xem ra cô đã đọc qua toàn bộ kịch bản?"
"Đúng vậy." Lâm Triệt đáp.