Trần Vũ Thịnh cười bảo: "Tôi biết là trong giới các cô thường tới, cho nên tôi cũng thích tới". Nhướng mày một cái, ý tứ trong lời nói, đã không cần nói cũng biết.
Anh tới để câu dẫn minh tinh.
Thẩm Du Nhiên bên cạnh không khỏi trợn trắng mắt, người đàn ông gì vậy.
Thẩm Du Nhiên nói: "Tiểu Triệt, cho nên nói, đàn ông trên thiên hạ này đều xấu như nhau, đàn ông đều là chủng loại sắc tính, cậu á, nghe mình không sai, hừ hừ".
Trần Vũ Thịnh nhìn Thẩm Du Nhiên bên cạnh: "Cái gì mà đàn ông trên thiên hạ đều xấu như nhau, nói giống như cô gặp hết đàn ông vậy".
Thẩm Du Nhiên nói: "Hừ, sao anh biết tôi không gặp đàn ông?".
Trần Vũ Thịnh trên dưới đánh giá Thẩm Du Nhiên một chút: "Từ diện mạo của cô, chẳng lẽ cô còn chưa đủ rõ ràng sao?".
“Ôi kìa, anh đang mắng tôi lớn lên khó coi?".
Trần Vũ Thịnh: "Tôi không quen nói dối".
“Anh…… Chỉ có anh lớn lên đẹp quá!".
“Cũng may cô còn nhìn ra".
“……”
Thẩm Du Nhiên còn muốn nói cái gì, nhưng mà Lâm Triệt lại vội kéo Thẩm Du Nhiên: "Anh ta kiếm tiền dựa vào mồm mép, cậu đừng cãi nhau với anh ta, sao có thể thắng được”.
Lúc này, mỹ nữ bên cạnh Trần Vũ Thịnh lôi kéo anh, Trần Vũ Thịnh nói với mỹ nữ, để cô đi vào bên trong chờ anh trước, sau đó mới đến tới ngồi xuống bên cạnh Lâm Triệt: "Xem tâm tình của bà chủ không tốt lắm".
Lâm Triệt nhìn Trần Vũ Thịnh: "Vậy, bệnh của Cố Tĩnh Trạch, hiện tại rốt cuộc thế nào?".
Trần Vũ Thịnh nói: "À, vẫn cần thuốc khống chế, nhưng mà, hình như hai người không thành vấn đề, tôi thấy Cố tổng ở bên bà Cố lâu như vậy, cũng không có quan hệ gì sao".
Lâm Triệt nói: "Vậy anh cảm thấy, rốt cuộc khi nào anh ấy có thể khỏi hẳn?".
“Khỏi hẳn, tôi cảm thấy có thể khống chế, không khỏi hẳn cũng không sao, có điều hiện tại cũng xác thật cũng không có biện pháp thể chữa khỏi, tuy rằng mỗi năm cũng tài trợ tài chính để nghiên cứu, nhưng mà, đến nay vẫn chưa có kết quả gì".
Lâm Triệt thất vọng à, cằm gác ở trên bàn, nhìn cái ly trước mắt.
“Làm sao vậy bà chủ?".
“Không có gì, tôi chỉ nghĩ…… Ai, nếu anh là bác sĩ tâm lý của Cố Tĩnh Trạch, anh hẳn là biết hết, về, quan hệ chúng ta ……”
“Không sai, lúc cậu ta tìm tôi trị liệu, sẽ nói cho tôi".
“Tôi chỉ nghĩ, anh ấy và Mạc tiểu thư tốt như vậy, tôi ở bên trong cũng không thích hợp, nếu bệnh anh ấy có thể hoàn toàn tốt lên, khả năng Cố gia sẽ không ép anh ấy nhất định phải ở bên tôi, đúng không?".
Trần Vũ Thịnh thiếu chút nữa phun ra tới: "Làm sao vậy, ở bên Cố tổng ở không tốt sao?".
Cô thật là kỳ quái, những người khác, chỉ sợ ở bên Cố Tĩnh Trạch, vui đến buổi tối ngủ không yên.
Sao cô còn bày vẻ mặt ghét bỏ.
Lâm Triệt nói: "Không có gì, tôi chỉ là…… Tôi chỉ là…… Quân tử có đức thành toàn người khác, tôi cũng muốn sớm thành toàn bọn họ".
Trần Vũ Thịnh lại cảm thấy, chuyện này khá nghiêm trọng.
Anh nói với Lâm Triệt: "Cái khác tôi không biết, nhưng mà, tôi biết một chút, cậu ta đối xử với cô, và đối xử với đối Mạc tiểu thư, là hoàn toàn bất đồng, cô không cảm thấy kỳ thật cậu ta rất tốt với cô sao?".
“Đương nhiên tôi biết, nhưng mà, bởi vì người khác thật tốt quá, cảm thấy ở bên tôi, cho nên theo lý rất tốt với tôi mà thôi".
Trần Vũ Thịnh vô ngữ nghĩ, Lâm Triệt này……
Cũng không biết Cố Tĩnh Trạch thích cô cái gì, thích cô ngốc sao?
Đó thật là khờ.
Cô chẳng lẽ không nghe nói qua, Cố Tĩnh Trạch ở bên ngoài ra sao sao, anh là người chính trực, nhưng đó chỉ ở trong tâm, anh tương tự cũng là người tàn nhẫn độc ác, bởi vì, ở trên thương trường, chính trực là vô dụng.
Có lẽ cô thật sự không biết, bình thường Cố Tĩnh Trạch đối xử với người khác như thế nào, cho nên mới cảm thấy, anh tốt với mình, cũng là chuyện bình thường……
Trần Vũ Thịnh cứ để cô ở nơi này uống rượu trước, mình lại trốn đến một nơi, vội gọi điện thoại cho người khác.