“Không có việc gì……” Cố Tĩnh Trạch nói.
Mạc Huệ Linh đáp: "Lần này em thật sự sai rồi, lần sau em cũng không bao giờ sẽ như vậy, em biết, em không nên tùy tiện hôn anh".
“Huệ Linh…… Chỉ là…… Anh nói rồi anh sẽ ly hôn, nhưng mà, hiện tại ta vẫn chưa ly hôn".
“Em…… Em biết, em sẽ chờ anh, chờ một ngày anh hoàn toàn tách khỏi cô ta”.
“Kỳ thật em cũng không cần……”
“Không, em chờ anh, Tĩnh Trạch, em yêu anh, em có thể làm bất luận chuyện gì vì anh!".
Buông điện thoại xuống, Cố Tĩnh Trạch đối với Mạc Huệ Linh, có chút áy náy.
Nhưng mà, cũng có chút bất đắc dĩ.
Bên kia.
Mạc Huệ Linh buông điện thoại xuống, trực tiếp quăng điện thoại ở trên mặt đất, điện thoại lập tức rớt vỡ thành mấy khối.
Bên cạnh, người hầu cũng không dám thở mạnh nhìn mặt Mạc Huệ Linh.
Mạc Huệ Linh tức giận nghĩ, Lâm Triệt này, thật là đáng chết.
Cô rõ ràng mới là vợ của Cố Tĩnh Trạch, rõ ràng cô mới là Cố phu nhân được mọi người hâm mộ.
Hiện tại, trong giới tất cả mọi người đã biết, Cố Tĩnh Trạch ở bên cô nhiều năm như vậy, thế nhưng vẫn cưới người khác.
Cô thật là tức chết người.
Cố Tĩnh Trạch vốn chính là người đàn ông làm người khó có thể dứt bỏ.
Cô cũng nghĩ tới, ở bên anh không sống cuộc sống vợ chồng, không tốt bằng tách ra, chỉ là, nhận thức nhiều đàn ông như vậy, vẫn không có một người, làm cô ta có thể từ bỏ Cố Tĩnh Trạch.
Mặc kệ là ai, đều không bằng Cố Tĩnh Trạch, không bằng Cố gia.
Cố gia là gia tộc đứng cao nhất ở nước C, Cố Tĩnh Trạch là người đàn ông đứng ở trên đỉnh núi nước C, trừ bỏ anh, ai còn có thể khiến cô có được sống một cuộc sống mà được mọi người ở nước C ngưỡng mộ?
Lúc Cố Tĩnh Trạch về nhà, không thấy được Lâm Triệt ngày xưa thích cuộn ở trên sô pha, liền kỳ quái hỏi người hầu: "Mợ chủ đâu?".
Người hầu nói: "Mợ chủ nói cảm thấy mệt, về phòng nghỉ ngơi sớm".
Cố Tĩnh Trạch hiểu rõ, rồi lại cảm thấy không thích hợp.
Sớm như vậy đã cảm thấy mệt? Không phù hợp tính tình con cú của Lâm Triệt.
Rất nhanh, đẩy cửa phòng ngủ ra, vào phòng, lại thấy Lâm Triệt đang nằm ở trên giường, cuộn ở trên giường, giống thật sự ngủ rồi, nhưng mà, toàn thân cuộn tròn, giống như con tôm lớn, so với tư thế ngủ bất nhã ngày xưa, lại vô cùng bất đồng.
Đôi mắt giật giật, Cố Tĩnh Trạch vài bước đi tới trước giường.
“Ngủ rồi?". Anh hỏi.
“Ừ". Người.trên giường trả lời.
Cố Tĩnh Trạch không khỏi cười: "Ngủ rồi còn trả lời? Nói mớ sao?".
Lâm Triệt quẫn bách, đôi mắt mở một chút.
Lại cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch xoay người đi đến, xốc chăn lên, người liền lưu loát chui vào.
“Anh…… Cố Tĩnh Trạch, ai cho anh vào".
Lâm Triệt biết, anh và Mạc Huệ Linh cùng nhau đi ra ngoài, không biết đi nơi nào, nhưng mà, nhất định vẫn luôn ở bên nhau.
“Giường anh, vì sao anh không thể vào?". Đôi tay Cố Tĩnh Trạch cùng nhau giữ chặt Lâm Triệt giãy giụa lộn xộn.