Lâm Lị nhìn TV chiếu cảnh Lâm Triệt lên đài lãnh thưởng, không khỏi tức đến la hét.
Ánh đèn flash vẫn chụp cho tới khi cô xuống đài, nhìn cô được người quay chung quanh, chúc mừng, phóng viên cũng sôi nổi tiến lên phỏng vấn, bộ dáng thật là khí phách hăng hái.
Lâm Lị tức nghiến răng, quăng tách trà trong tay.
“Lâm Triệt thế nhưng còn có thể đoạt giải!".
Hàn Thái Anh nhìn, ở bên cạnh trấn an Lâm Lị: "Được rồi, hiện tại nó có Cố Tĩnh Trạch chống lưng, đương nhiên không giống nhau, chờ con nhanh gả vào Tần gia, cũng sẽ giống vậy".
Lâm Lị cắn răng, nghĩ xác thật là như thế này, nhưng mà…… Tần gia khác Cố gia, đó là vẫn kém Cố gia một khoảng, cái này làm cho cô ta càng nghĩ, càng tức giận lên.
Mà lúc này.
Cố Tĩnh Trạch mang theo Lâm Triệt cùng nhau vào một nhà hàng, Lâm Triệt nói: "Oa, nơi này thoạt nhìn đã rất quý, không phải anh thật sự muốn em mời chứ".
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô: "Hôm nay em đoạt giải, chẳng lẽ không phải em mời sao?”
Lâm Triệt bĩu môi: "Nhưng mà cũng không nghĩ tới anh chọn nơi quý như vậy".
Này tuy là cửa hàng đồ ăn Trung Quốc, nhưng mà, từ bên ngoài nhìn vào đã cảm thấy nơi này nhất định vô cùng sang quý.
Cửa trang trí vô cùng hoa lệ, bên trong cũng không nhiều người, thoạt nhìn đều là phòng đơn, mỗi phòng đơn viết thơ văn bên ngoài, nhân viên bên ngoài nhìn thấy hai người tiến vào, liền vội cúi đầu vấn an, bộ dáng cung kính có lễ, tươi cười tự nhiên, trang dung thoạt nhìn cũng làm người vô cùng thoải mái, thoạt nhìn đã trải qua huấn luyện vô cùng nghiêm khắc.
“Cố tiên sinh, ngài muốn dùng phòng đó không, vẫn luôn chừa lại cho ngài".
“Được".
Cố Tĩnh Trạch mang theo Lâm Triệt đi vào, vừa đi vừa nói chuyện: "Thức ăn nơi này rất ngon, em ăn qua sẽ biết, hơn nữa làm rất sạch sẽ, rất có hương vị của nhat".
Lâm Triệt nói: "Anh muốn ăn hương vị gia đình, vậy chúng ta cần gì tới nơi quý như vậy, hẳn là về nhà, em làm cho anh".
Cố Tĩnh Trạch đen mặt nhìn cô: "Em chân tay vụng về như vậy, chờ em làm cho anh, phỏng chừng anh chỉ ăn được cặn bã".
“Nào có…… Lần trước là ngoài ý muốn".
Cố Tĩnh Trạch mới không tin cô, hơn nữa, cố ý mang cô tới nơi này, thế nhưng cô không cảm kích, thật là cô gái khó hiểu phong tình.
“Nơi này anh thường tới, thức ăn thật sự rất tuyệt, em ăn qua sẽ biết".
Anh rất muốn được cô tán thành, trong lòng có một loại hy vọng thứ mình thích, cũng được cô thích.
Ngay từ đầu nhớ tới món ngon ở đây, có loại suy nghĩ kỳ quái là muốn chia sẻ cho cô, nhưng mà nàng thế nhưng còn lẩm bẩm lầm bầm ghét bỏ quá quý.
Lâm Triệt cùng vào bên trong với anh, sua khi ngồi xuống, nhìn thấy bên ngoài có thể nhìn mặt hồ, vị trí đại khái là nơi tốt nhất trong toàn bộ nhà hàng.
Cố Tĩnh Trạch phụ trách gọi món ăn, nếu anh quen thuộc nơi này, món gì ngon tất nhiên sẽ biết.
Anh chọn từng món từng món đầy cả bàn, Lâm Triệt cảm thấy túi tiền của mình rơi lệ, lòng mình như rỉ máu.
Cảm giác thật quý.
Cũng may, trong chốc lát, thức ăn liền bưng lên.
Lâm Triệt vừa thấy, trình bày món ăn vô cùng đẹp mắt, chỉ cần nhìn dạ dày cũng phình to.
“Nếm thử đi". Cố Tĩnh Trạch ở bất luận thời điểm gì, ăn cái gì cũng như mèo Ba Tư cai quý, động tác uyển chuyển nhẹ nhàng, thong thả.
Lâm Triệt lại không quan tâm, nhìn món nào ngon, kẹp lên ăn ngấu nghiến
Thật đúng là mỹ vị.
Cô bắt đầu há to miệng, nhai đồ vật cũng mặc kệ gỉ mà nhai kỹ nuốt chậm, ăn vô cùng vui vẻ.
Cố Tĩnh Trạch vô ngữ nói: "Em ăn từ từ thôi".
Lâm Triệt đáp: "Miệng to ăn nhanh mới đã".
Cố Tĩnh Trạch lắc đầu: "Nhưng không tốt cho dạ dày".
Lâm Triệt đáp: "Không phải ăn cũng chỉ vì ngon sao, nếu tốt cho dạ dày, hẳn là mỗi ngày nên ăn cháo".
“Càng ngày chỉ biết nói hươu nói vượn". Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô một cái.
Nhưng mà, không thể phủ nhận, nhìn cô ăn ngon như vậy, trong lòng anh ẩn ẩn có một loại cảm giác thành tựu, giống như thứ mình thích được rất nhiều tán thành.
Cố Tĩnh Trạch biểu tình sung sướng, nhàn nhạt nhìn cô ăn.