Trong lòng anh cũng ẩn ẩn cảm thấy, Cố Tĩnh Trạch và cô cũng không xứng đôi, có lẽ anh đùa bỡn Lâm Triệt, nhưng mà, sao Lâm Triệt chịu ở bên cạnh anh ta, là bị Cố Tĩnh Trạch lừa sao?
Cố Tĩnh Trạch không nghĩ tới mình có một ngày còn bị Tần Khanh uy hiếp.
Anh nhìn Tần Khanh: "Nếu cậu trong vai bạn bè tới cảnh cáo tôi, tôi có thể nói cho cậu, quan hệ của tôi và Lâm Triệt vô cùng bền chắc, tình cảm cũng vô cùng hài hòa, chúng tôi tín nhiệm lẫn nhau, không có bí mật, cũng có hứa hẹn giữa chúng tôi, sẽ không vi phạm".
Lúc này biểu tình Cố Tĩnh Trạch thay đổi, mang theo nguy hiểm cảnh cáo, nhìn Tần Khanh: "Nhưng mà, nếu cậu mang thân phận một người đàn ông tới cảnh cáo tôi, như vậy, tôi cần nhắc nhở cậu, hiện tại Lâm Triệt, là người phụ nữ của tôi".
Biểu tình sắc bén, giống như lưỡi kiếm, làm Tần Khanh lập tức cảm thấy uy hiếp cực đại.
Trong lòng Tần Khanh càng thêm không thích Cố Tĩnh Trạch này, nhưng mà lúc này, đã nhìn thấy, một nhân viên phục vụ sinh mang theo hai bộ đồ lại đây: "Tiên sinh, quần áo ngài cần".
Biểu tình Cố Tĩnh Trạch hòa hoãn xuống, nói với nhân viên phục vụ: "Đưa đây là được".
Tần Khanh không bỏ qua, tiêu chí phía trên quần áo.
Đều là hàng hiệu đẳng cấp, mỗi một bộ quần áo, đại khái đều phải hơn mười vạn.
Biểu tình Cố Tĩnh Trạch mang theo nhàn nhạt xa cách, nhìn Tần Khanh: "Nếu không có việc gì, tôi muốn vào".
Dứt lời, không đợi Tần Khanh nói chuyện, anh trực tiếp đóng cửa lại.
“Anh……”
Tần Khanh tức giận nhìn cửa bị đóng lại, chỉ cảm thấy mình tới nơi này chạm vào một cái mũi hôi, vô cùng không vui.
Đối với Cố Tĩnh Trạch này, càng ghét dù không có lý do.
Cố Tĩnh Trạch cầm quần áo đi vào.
Lâm Triệt còn chờ ở bên trong, nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch rốt cuộc đã trở lại, mới hỏi: "Có phải anh vừa trò chuyện với người ta".
Khách sạn cách âm quá tốt, cô cũng không dám đi ra ngoài, chỉ có thể nghe thấy tiếng nói chuyện mơ hồ, lại nghe không rõ rốt cuộc đang nói cái gì.
Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu: "Đúng vậy, một con chó điên đi tới, sai người đuổi đi".
Anh cũng không khắc nghiệt đối với người xa lạ, Tần Khanh kia, anh cũng căn bản không quen biết.
Nhưng mà, nhắc tới cậu ta, liền cảm thấy phản cảm, cho nên, dù lời khắc nghiệt, cũng trực tiếp buột miệng thốt ra.
Lâm Triệt cười, kinh ngạc nói: "Sao được, nơi này là khách sạn, sao có chó đi vào".
“Nói là chó điên, chó điên đương nhiên thích chạy loạn khắp nơi, nơi nơi xen vào việc người khác".
Anh cầm quần áo đưa cho cô: "Đi vào thử xem, đều là kích cỡ của em".
Lâm Triệt cúi đầu vừa thấy, bộ đồ thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp, chất vải vừa sợ liền cảm thấy rất xa hoa.
“Oa, có phải nó rất quý?". Cô hỏi.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Tôi không biết".
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Thật là đẹp, nhìn đã biết quý giá, cảm ơn anh, Cố Tĩnh Trạch, không nghĩ tới làm vợ anh còn có thể cùng nhau quý giá một lần, thật là không tồi".
Nhìn bộ dáng nịnh nọt của Lâm Triệt, lại không cảm thấy khó coi, chỉ cảm thấy rất đáng yêu.
Cố Tĩnh Trạch cũng lần đầu tiên cảm thấy, vài câu đơn giản khen tặng của cô, thế nhưng làm anh cảm nhận được một ít cảm giác hư vinh tràn lan.