Sân bay.
Lâm Triệt chi tài xế dừng xe ở bên ngoài chờ, vội đi vào tìm Thẩm Thản Nhiên.
Quán cà phê, Thẩm Thản Nhiên ngồi ở bên trong, bên cạnh đều là bao lớn bao nhỏ.
“Thản Nhiên!". Lâm Triệt vui sướng kêu một tiếng.
Thẩm Thản Nhiên nghe thấy được, vội ngẩng đầu lên, thấy được Lâm Triệt, đứng lên chạy tới.
Ôm một cái ngập cõi lòng, hai người ôm nhau thật chặt mới chịu buông ra.
Thẩm Thản Nhiên lớn lên nhỏ nhắn hơm Lâm Triệt, tóc dài xõa trên vai, nhưng mà người lại rất lả lướt, trang điểm mang theo vài phần phong vị anh luân, trông đáng yêu cực kỳ.
“Wow, Lâm Triệt, không tin được, mình vừa trở về liền nhìn thấy quảng cáo của cậu, ở trên phi cơ đã có truyền phát tin".
“Quảng cáo cái gì?".
“Một quảng cáo về kẹo á". Thẩm Thản Nhiên lôi kéo Lâm Triệt ngồi xuống trước, khoa trương nói với Lâm Triệt.
Lâm Triệt ồ, nói: "Trên phi cơ thế nhưng còn quảng cáo…… Cái đó chụp hồi lúc trước, thật vất vả mới tới tay mình, bởi vì cái quảng cáo này thiếu chút nữa vào cục cảnh sát".
“Không phải chứ, mạo hiểm như vậy…… Nhưng mà, không nghĩ tới, mới hơn một năm, trở về cậu đã thành đại minh tinh". Thẩm Thản Nhiên vẻ mặt kiêu ngạo vỗ bả vai cô, ngửa đầu cười hì hì nói: "Nghĩ đến mình cũng nhận thức minh tinh, lập tức ngực cũng dựng thẳng lên".
Lâm Triệt vô ngữ nhìn cô: "Đại minh tinh gì chứ, mình chỉ là người mới, cách đại minh tinh còn xa".
Ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy Mộc Phỉ Nhiên quảng cáo nước hoa.
Bộ dáng Mộc Phỉ Nhiên ung dung hoa quý, hào phóng khéo léo, rất có phong phạm quốc tế.
Lâm Triệt nói: "Đây mới là đại minh tinh".
Loại này quảng cáo quốc tế này người trong nước không dễ dàng có được, nhưng mà Mộc Phỉ Nhiên đi toàn đại ngôn, có thể thấy được, Mộc Phỉ Nhiên không giống như minh tinh bình thường.
Thẩm Thản Nhiên nói: "Không được, mình muốn chụp một tấm với cậu, đăng lên Weibo khoe khoang".
“Không cần chứ…”
“Sao không cần được, mau tới chụp với mình". Thẩm Thản Nhiên cậy mạnh kéo Lâm Triệt qua, răng rắc một chút, liền chụp một tấm ảnh.
Lúc này, di động Lâm Triệt lập tức vang lên.
Lâm Triệt cúi đầu nhìn thấy, phía trên đề bốn chữ ông xã yêu dấu, giống như phiếm xao động, không ngừng chớp động.
Thẩm Thản Nhiên cũng lập tức thấy được, kinh ngạc lập tức nhảy dựng lên: "Ôi trời, này là ai?".
“Cái này cái này……” Lâm Triệt vội nói: "Cái này không phải, tùy tiện đùa giỡn, kỳ thật anh ta không phải ông xã như cậu nghĩ".
Thẩm Thản Nhiên nghe xong lập tức nói: "Ồ, hiện tại bạn trai đều kêu ông xã, mình hiểu được mình hiểu được, cậu mới 23 tuổi, kết hôn gì chứ, nhưng mà bạn trai cũng đủ…… Cậu có bạn trai hồi nào, mau nói cho mình biết, rốt cuộc sao lại thế này".
“Cũng không phải bạn trai……” Quan hệ của cô và Cố Tĩnh Trạch quá phức tạp, nhất thời không biết nói như thế nào.
Nhưng mà nghe điện thoại vẫn luôn vang, cô đành phải bảo Thẩm Thản Nhiên an tĩnh trước, cô vội bắt máy.
Trong điện thoại, âm thanh Cố Tĩnh Trạch âm trầm: "Khi nào em về?".
Lâm Triệt vừa nghe, không biết có phải anh tức giận không, vì sao xuyên thấu qua điện thoại, cô giống như có thể nhìn thấy gương mặt mây đen dày đặc của Cố Tĩnh Trạch.
Nhưng mà, vì sao tức giận? Đơn giản là cô không về nhà, tới sân bay?
“Em vừa gặp mặt bạn, trò chuyện trong chốc lát". Lâm Triệt đáp.
“Nói mười phút đủ rồi chứ?".
“……” Lâm Triệt buồn bực nói: "Mười phút sao đủ, chúng ta đã lâu không gặp, khẳng định phải thêm lát nữa”.
“Hai mươi phút…… Lâm Triệt, hai mươi phút em không trở lại, cũng đừng về nữa!". Nói xong, Cố Tĩnh Trạch trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Triệt nghe âm thanh nóng nảy bíp bíp bên trong, mở to hai mắt nhìn, không thể hiểu được.
“Cái gì vậy, quản lý sao, mình thích nói bao lâu thì bấy lâu, không quay về thì không quay về!".
Thật là, Cố Tĩnh Trạch quản lý càng ngày càng chặt.
Số điện thoại cũng không cho cô xóa, hiện tại ngay cả cô ra gặp bạn, cũng phải bị hạn định thời gian.
Sao Cố Tĩnh Trạch có thể bá đạo như vậy.
Cô cũng không có quản lí anh đi theo thanh mai trúc mã khanh khanh ta ta.