Mạc gia cũng rất cạn lời khi cô như vậy, chỉ có thể tạm thời nhốt cô lại.
Mạc Huệ Linh tức giận nói: "Các người làm gì, các người chẳng lẽ không muốn tôi gả vào Cố gia sao! Các người như vậy, sao tôi gả cho Cố Tĩnh Trạch được".
Cha Mạc chỉ có thể lắc đầu nhìn Mạc Huệ Linh: "Càng dễ dàng có được, càng không có hứng thú, đàn ông không thể mặt dày mày dạn đuổi theo như con, con không biết sao, thật là ngốc, còn qua đó gây chuyện, con ở nhà nghĩ kỹ lại cho ba rồi mới ra ngoài, vạn nhất con gây ầm ĩ, không cẩn thận đắc tội Cố gia, Mạc gia chúng ta còn có sống được sao, thật là ngu xuẩn, na cũng không thể để Mạc gia bị con hại chết!".
Cố gia.
Người phía dưới rất nhanh báo cáo chuyện Mạc Huệ Linh cho Cố Tĩnh Trạch.
Biết Mạc Huệ Linh đã bị đưa về Mạc gia, trong lòng Cố Tĩnh Trạch cũng nhẹ nhàng thở ra.
Chỉ là gần đây Lâm Triệt vẫn luôn bận công tác, rất ít để ý tới anh, làm anh ít nhiều cũng có chút bực mình.
Lúc này, liền nghe được người ta nói, Lâm Triệt rốt cuộc đã trở về, Cố Tĩnh Trạch vội đứng dậy đi ra ngoài, thấy Lâm Triệt một thân phong trần mệt mỏi tiến vào, ngẩng đầu nhìn Cố Tĩnh Trạch ra ngoài, chào hỏi, liền muốn vào trong.
Cố Tĩnh Trạch buồn bực nói: "Lâm Triệt, em chạy cái gì, anh còn có việc muốn nói với em".
Lâm Triệt nghe xong lúc này mới quay lại: "Chuyện gì?".
Cố Tĩnh Trạch cũng không biết là chuyện gì, chỉ có thể căng da đầu nói với cô: "Gần đây em rất bận à?".
“Đúng vậy".
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày: "Lúc trước chúng ta đã nói, sau khi kết hôn em phải phối hợp cuộc sống của anh, hiện tại em chỉ lo công tác, giống như đã quên chuyện mình từng kết hôn đi?".
Lâm Triệt hồ nghi nói: "Làm sao vậy, gần đây có chuyện gì cần em làm bà Cố sao?".
“Đương nhiên, trong nhà sẽ chuẩn bị tiệc gia đình nhân dịp Tết Trung Thu, em không chuẩn bị một chút, muốn cho tự mình anh đi sao?".
“A? Tiệc gia đình? Tiệc gì? Em không biết".
“Muốn đến đảo ở Phuket [1], em chuẩn bị một chút đi".
[1] Phuket: là một trong những tỉnh phía Nam Thái Lan. Thủ phủ tỉnh này là thành phố Phuket với diện tích là 543 km² và dân số là 247.278 người. Tỉnh này là một hòn đảo không có lãnh thổ giáp giới với đất liền Thái Lan.
“Oa, đi xa như vậy, thật xin lỗi, em thật sự không biết, em sẽ chuẩn bị!".
Cố Tĩnh Trạch thấy cô tràn đầy thành ý , lúc này mới vừa lòng gật gật đầu.
Nhìn Lâm Triệt đi vào, quản gia bên cạnh mới kỳ quái nhìn Cố Tĩnh Trạch hỏi: "Cái kia, tiên sinh, trong nhà có chuẩn bị tiệc trung thu sao? Sao tôi không biết?".
Cố Tĩnh Trạch quay đầu lại, liếc mắt nhìn quản gia lắm miệng một cái.
Quản gia bị ánh mắt lạnh lẽo kia làm cho vội ngậm miệng.
Cố Tĩnh Trạch cầm lấy điện thoại ra, rất nhanh gọi cho Cố gia.
“Mẹ, sắp đến trung thu, trong nhà không có an bài gì sao?".
Mộ Vãn Tình nói: "À, không phải sợ con quá bận sao, anh cả con cũng bận, còn em trai con mỗi ngày không biết chết sống chạy đi đâu, nên không chuẩn bị cái gì".
“Mẹ, như vậy sao được, một gia đình là cần phải gắn bó, mẹ như vậy, trong nhà chẳng phải dần dần xa cách?".
“Vậy…… Vậy làm sao bây giờ?".
“Khụ, con thấy gần đây thời tiết ở đảo Phuket không tồi, không bằng đến đảo Phuket nghỉ ngơi một chút".
“A? Vậy cũng được, vậy con chuẩn bị một chút đi".
Cố Tĩnh Trạch buông điện thoại xuống, nghĩ đến đảo Phuket, lại nghĩ đến nơi đó có biển, không khỏi nghĩ đến, dáng người của Lâm Triệt nếu mặc bikini vào, nói vậy sẽ rất đẹp.