"Đúng vậy, bà chủ, sau này nơi này cũng là của nhà ngài."
Lâm Triệt nhìn nơi này: “Xem ra Cố Tĩnh Trạch rất có tiền nhỉ."
"Đúng vậy bà chủ." Hồ quản gia nghi hoặc nhìn cô.
Hồ quản gia mỉm cười nói: “Mặc dù cậu chủ nhìn có vẻ không dễ sống chung, nhưng, cậu chủ là người tốt, từ từ thì ngài sẽ quen thôi, mời ngài nghỉ ngơi trước."
Lâm Triệt đẩy cánh cửa phòng ngủ bằng gỗ đào ra.
Đối diện, bắt gặp Cố Tĩnh Trạch nửa người để trần đang đứng ở cạnh cửa phòng tắm.
Thân hình màu mật ong mới vừa tắm xong, khiến cho thân thể cao lớn của anh, càng thêm hấp dẫn, cơ bắp cân xứng trước ngực và trên cánh tay, nhìn dáng vẻ hoàn hảo, hình tam giác hoàn mỹ, phía dưới người rõ ràng lại vượt trội.
Lâm Triệt sửng sốt hồi lâu mới phản ứng được, mẹ nó, anh ta lại không mặc quần áo!
Phía dưới dùng khăn tắm màu trắng vây quanh, lung lay như muốn rơi xuống, Lâm Triệt kêu thành tiếng theo bản năng, sợ hãi lui ra ngoài đồng thời bịch một tiếng đóng cửa lại.
Bên trong, Cố Tĩnh Trạch không vui cau mày, nhất thời có chút hối hận không nên dễ dàng đồng ý với người nhà, người phụ nữ anh yêu thích, là ưu nhã tự nhiên, thùy mị nhưng thoải mái hào phóng, có quy củ, lễ nghi, giống như Mạc Huệ Linh, nhưng, bây giờ, bởi vì một lý do không giải thích được, anh lại cưới người có hoàn cảnh sinh hoạt quá khác so với mình.
Nhưng mà, bây giờ quả thật cô đã là vợ hợp pháp của anh.
Lâm Triệt đứng dán tại cửa, che ngực mình, cảm giác trái tim đang nảy lên kịch liệt.
Một màn lúc nãy lại xuất hiện ở trong đầu lần nữa.
Người đàn ông này thật quá hấp dẫn, vóc người hoàn mỹ khiến cho người ta nhìn mà muốn chảy máu mũi.
Nhưng Lâm Triệt cũng biết rõ, người đàn ông này cũng chỉ là sự cố thôi, mặc dù anh ta là chồng cô, nhưng, cũng chỉ là khế ước.
Cửa bị người kéo ra, Cố Tĩnh Trạch đã mặc quần áo chỉnh tề, mặc trên người một bộ đồ ngủ thanh nhã, thu lại một chút ác liệt trên người anh, chẳng qua người nhìn vào vẫn thấy lạnh lẽo khiến cho người ta phát rét như cũ.
Nhìn lướt qua Lâm Triệt, anh nói: “Cô còn muốn đi vào không?"
Lâm Triệt sửng sốt giây lát, vội vàng nói: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi đi vào."
Trước đó anh đã từng nói, sau khi bọn họ kết hôn, sẽ ở cùng một chỗ, chỉ là cô còn chưa thích ứng mà thôi.
Hai ba bước đã chạy vào trong phòng ngủ, dưới anh mắt lạnh lùng không đổi của Cố Tĩnh Trạch, đóng cửa lại.
Cô biết mới vừa rồi bản thân đã phản ứng quá kịch liệt, nhất thời bất đắc dĩ nói với anh: “Thật xin lỗi, mới vừa rồi tôi không phải cố ý dọa anh sợ, chẳng qua là... dù sao thì tôi vẫn còn không quá quen với việc tôi đã kết hôn rồi, bây giờ sống chung với anh trong một nhà, cho nên mới như vậy."
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch dừng lại trên khuôn mặt cô nhỏ nhắn trắng nõn của cô một chút, so với những người phụ nữ bình thường, làn da của cô trắng giống như là phát ra ánh sáng vậy, trơn bóng mềm mại giống như trẻ con, anh dừng lại một lúc, mới dời ánh mắt.
Nhìn về một bên, anh nói: “Tôi khoogn quan tâm trước đây cô có thói xấu gì, nhưng mà, tôi hy vọng cô ở chỗ này, trước tiên muốn thích ứng, thì phải học gõ cửa trước khi vào."
Lâm Triệt im lặng: “Đây là anh đang trách tôi không gõ cửa trước khi đi vào sao? Tôi cũng không biết anh lại không mặc quần áo, tôi cảm thấy hẳn là trước tiên anh nên quen với việc, bây giờ chỗ này còn có thêm một người nữa ở, không phải chỉ một mình anh, anh không nên tùy tiện ở trần chạy đi khắp nơi."
"Cô..." Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch đen nhánh, bắn về phía người phụ nữ không nói lý lẽ kia.
Lâm Triệt chẳng qua là không nhịn được, vốn nghĩ thật tốt, muốn sống chung hòa bình, nhưng, người đàn ông này có một loại năng lực, nói bất kỳ lời nào cũng đều giống như có kim vậy, vô hình chung khiến cho quan hệ giữa hai người lại căng thẳng thêm lần nữa.
Cô chỉ chưa quá quen sống chung với anh mà thôi.
Cố Tĩnh Trạch quyết định không tiếp tục nói chuyện với loại phụ nữ này nữa, anh cầm chăn lên đi về phía ghế sa lon.
Lâm Triệt nhìn, vội nói: “Tôi ngủ ghế sa lon là được rồi."