Một lát sau đã đến phòng của Lâm Triệt, cô vẫn không dám đối mặt với Cố Tĩnh Trạch, luôn tránh né ánh mắt của anh.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt hỏi, "Hôm đó tại sao em cùng người đại diện của mình lại đến khách sạn của anh hai ngủ lại?"
Lâm Triệt ngẩng đầu lên, ngẩn người nói, "À, anh nói hôm đó hả, hôm đó Cố Tĩnh Dư mời khách đến tham dự lễ đóng máy, mọi người đều đến chúc mừng, em cũng đến đó với chị Du, không phải khách sạn đó cũng là sản nghiệp của nhà họ Cố sao, vì vậy nên Cố Tĩnh Dư mới dẫn bọn em đến, ai biết ngài tổng thống kia cũng đến chứ."
Cố Tĩnh Trạch ngồi xuống, suy nghĩ sâu xa.
Tất cả thoạt nhìn đều có vẻ tự nhiên, không có âm mưu gì cả, thậm chí Du Mẫn Mẫn có mặt ở đó cũng là vì em trai thứ ba nhà anh.
Huống hồ cũng đã điều tra bối cảnh của Du Mẫn Mẫn, rõ ràng không có vấn đề gì to tát cả, không thể là hành động của gián điệp.
Nhưng mà thật sự không liên quan gì đến Du Mẫn Mẫn sao?
Lâm Triệt kỳ quái nhìn Cố Tĩnh Trạch, "Tại sao bỗng dưng anh lại muốn hỏi chuyện này?
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên, mỉm cười,
"Không có gì, ngủ đi."
"Ừ."
Lâm Triệt thấy anh không muốn nói, cũng không nhiều chuyện gặng hỏi.
Ngày hôm sau.
Phim truyền hình đã chiếu gần được một nửa, nhân vật của Lâm Triệt không ngờ lại nổi lên.
Không thiếu người sinh lòng mò đến weibo của Lâm Triệt.
Rất nhiều người cảm thấy Lâm Triệt diễn Trần Ý Hàm thật sự rất vất vả, đi đâu cũng suy nghĩ vì người khác, khí chất phóng khoáng, làm gì cũng dứt khoát, thế nhưng đến cuối cùng người chịu tổn thuơng luôn là cô.
So sánh qua lại, bởi vì gần đây tất cả cảnh ngược đều do Lâm Triệt đóng, nên sự quan tâm dành cho nữ chính đã giảm đi rất nhiều.
Bên ngoài đã bắt đầu có người xôn xao bôi nhọ Lâm Triệt, nói Lâm Triệt muốn dìm nữ chính xuống, thành người được lợi nhất trong phim truyền hình lần này.
Cũng may bên Mộc Phỉ Nhiên không xảy ra chuyện như thế, không đáp lời bất cứ chuyện gì cả, nhuưng vẫn có không ít fan của Mộc Phỉ Nhiên rảnh rỗi đến mắng Lâm Triệt, khiến Lâm Triệt thấy cũng bực bội.
"Kỳ lạ thật, mấy cái này đều là do biên kịch viết, liên quan gì tới em chứ, chẳng qua tình tiết gần đây nhất là em đóng thôi mà, em rốt cuộc cũng chỉ là vai phụ thôi không phải sao, sao lại chạy đến mắng em chứ." Lâm Triệt oán giận nói với Du Mẫn Mẫn trên đường đến chỗ làm hoạt động.
Du Mẫn Mẫn nhìn tài liệu trong tay, cũng hiểu hơn, đối với mấy chuyện như vậy cô ấy bình tĩnh hơn Lâm Triệt nhiều.
"Tất cả mọi người trong bộ phim này, chắc chắn sẽ có người không thích em có được sự khen ngợi, sẽ cố ý bôi nhọ em, nhưng đó là ai thì cũng không cần phải điều tra làm gì, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh của nhau, ai cũng có thế như thế, điều tra ra cũng chẳng để làm gì."
Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt, "Ngược lại em hãy nhớ, bản thân em "hồng"* lên mới là đả kích lớn nhất cho đối thủ."
*"hồng" là một từ trong giới giải trí Trung Quốc, ý chỉ độ nổi tiếng của một người.
Lâm Triệt gật gật đầu, "Em hiểu rồi, chị Du."
Một lúc sau bọn họ đã đến nơi hoạt động.
Đây là một talk show, vì hôm nay Mộc Phỉ Nhiên cũng đến nên giám chế rất coi trọng hoạt động lần này, hy vọng có thể để Mộc Phỉ Nhiên cùng Cố Tĩnh Dư làm đề tài, vì vậy để Lâm Triệt lên sau để khỏi phải chiếm hết ống kính của nữ chính.
Lâm Triệt nhìn Mộc Phỉ Nhiên ngồi cùng một chỗ với Cố Tĩnh Dư, hai người làm việc rất chuyên nghiệp, liếc mắt đưa tình qua lại, đúng là rất ra dáng.
Mộc Phỉ Nhiên không hổ là người từng trải, ra vẻ rất tự nhiên ở trên đài, hiểu quả làm việc của chương trình cũng rất tốt.
Đúng lúc này thì Lâm Lị ở phía sau đi tới, nhìn đằng trước rồi hừ giọng nói, "Hình như tao nghe nói mày bị cho ra rìa rồi."
Lâm Triệt lườm cô ta một cái, quay đầu lại, "Chị nói bậy bạ gì vậy."
Lâm Lị làm vẻ vô tội nhìn cô, "Sao thế, không đúng à? Thế mà tao nghe nói, mày bởi vì muốn 'hồng' nên đã lăn lộn cùng Cố Tĩnh Dư, kết quả đúng là nổi hơn Mộc Phỉ Nhiên thật, cho nên mày đắc tội với Mộc Phỉ Nhiên rồi đó, Lâm Triệt, tao nói mày cũng vì lợi trước mắt quá, những người này lăn lộn đã lâu, ai mà chẳng có vài chỗ dựa, thủ đoạn của ai mà không thể so với mày, vậy mà mày cứ nhất định đóng chung một bộ phim truyền hình, nổi hơn cả nữ chính, diễn vai phụ, thì cứ ngoan ngoãn làm cài phụ đi, không được à?"
Lâm Triệt trừng bắt nhìn Lâm Lị, nhìn ánh mắt tà ác của cô ta, cười lạnh, "Chị biết rõ thật đấy "
Lâm Lị hừ một tiếng, "Mày không thấy à, hôm nay Mộc Phỉ Nhiên không muốn mày ở cùng một chỗ với Cố Tĩnh Dư nên cố ý cho mày ra rìa khỏi lần phỏng vấn này đấy."
Lâm Triệt trừng cô ta một lát, lại thấy Mộc Phỉ Nhiên đang đi xuống.
Lâm Lị nhanh chân chạy đến nghênh đón.
"Chị Phỉ Nhiên, phỏng vấn lần này chị làm tốt lắm, công ty bảo em đến học tậ theo chị, bảo thực lực của chị Phỉ Nhiên đây rất đáng gờm, còn đặc biệt ứng phó với nhà báo nữa."
Mộc Phỉ Nhiên cười nhạt, "Thật ra cũng không có đâu, em đừng ngại."
Lâm Lị thấy Mộc Phỉ Nhiên nói chuyện với mình, nhanh chóng nở nụ cười quay đầu lại trừng Lâm Triệt một lúc, rồi lại sáp tới thấy sang bắt quàng làm họ.
Lâm Triệt thấy Lâm Lị đúng là hết cách, nhìn cô ta một cái, không nói gì.
Lúc này Mộc Phỉ Nhiên thấy Lam Triệt, vừa đi đến vừa cười nói, "Lâm Triệt, vừa rồi không thấy em."
Lâm Triệt vội vàng cười đáp, "Thật không, nãy giờ em vẫn ngồi bên này mà."
Mộc Phỉ Nhiên đi đến, thân mật nói với Lâm Triệt, "Phim truyền hình lần này em đóng không tệ, chị cảm thấy em rất hợp diễn vai khí thế như vậy."
"Cảm ơn chị Phỉ Nhiên đã khen."
"Thật đấy, diễn rất tự nhiên."
"Chị Phỉ Nhiên lại khen rồi, mặt em đỏ cả rồi này."
Lúc này, phóng viên ở rất xa nhanh chóng bắt được hai người đang tán gẫu sôi nổi, nhanh nhẹn chụp lại một bức.
Mộc Phỉ Nhiên nói, "Cố Tĩnh Dư không khen nhiều người lắm đâu, lúc nãy còn khen ngợi em trước mặt chị nữa, chà chà, Lâm Triệt, có thể khiến anh ấy để ý đến, em là người đầu tiên đó."
"Anh ấy... mắt anh ấy kém thế sao, như thế có phải em nên tự kiểm điểm lại mình không."
Mộc Phỉ Nhiên cười ha ha.
Lâm Lị phía sau nhìn thấy, vô cùng tức giận.
Mình vậy mà bị Mộc Phỉ Nhiên vứt ở đây, cô ấy lại còn đi tới hàn huyên với Lâm Triệt.
Ngày hôm sau, đúng như dự đoán, tin tức lại truyền ra, nói Mộc Phỉ Nhiên tán gẫu với Lâm Triệt, phá vỡ tin đồn bất hòa.
Mộc Phỉ Nhiên công khai thừa nhận, cảm thấy Lâm Triệt là một cô bé rất chân thành, rất đơn thuần.
Mà tấm hình tiêu đề kia, Lâm Triệt thân thiết ngồi cạnh Mộc Phỉ Nhiên, ở đằng sau, Lâm Lị hoàn toàn trở thành phồng nền.
Lâm Lị thấy tiêu đề, tức đến nỗi muốn ném cả máy tính xuống đất.
"Mấy nhà báo này có não không!"
Lúc Du Mẫn Mẫn nhìn thấy tin tức này, nói với Lam Triệt còn đang ở trên xe, "Mộc Phỉ Nhiên bênh vực em, cũng là cho Cố Tĩnh Dư mặt mũi."
Lâm Triệt nói, "Nhưng sao cô ấy lại giúp em?"
"Thứ nhất, cô ấy hẳn là không ghét em, không thì đã ngồi yên mặc kệ rồi, cô ấy ra ngoài bênh vực em, phí sức như thế làm gì, cô ấy đồng ý giúp em, có thể thấy được cô ấy vẫn rất thích em, thứ hai, cô ấy không phải là loại người thích gây chuyện, còn là một người thông minh, sẽ không có chuyện để người khác lợi dụng, lần này rõ ràng có người lợi dụng cô ấy để bôi đen em, cô ấy đương nhiên không hề vui."
Lâm Triệt hiểu ra gật gật đầu.