“Tôi đăng lên Weibo, là Cố Tĩnh Trạch cũng biết, nếu cảm thấy có vấn đề, anh ấy hẳn là sẽ nhắc nhở tôi, cho nên không cần cô tới nhắc nhở tôi, còn cô nói không sai, tôi không biết xã hội thượng lưu rốt cuộc sống như thế nào, nhưng mà, tôi cũng cũng không cảm thấy sống ở xã hội thượng lưu thì nhất định rất tốt, tôi đã quen như vậy, tôi cũng sẽ không bởi vì Cố Tĩnh Trạch sẽ thay đổi mình, tôi tin tưởng, chỉ cần là người chân thành, mặc kệ ở đâu trong xã hội, đều sẽ được người khác tôn kính!".
“Cô……”
Mạc Huệ Linh không nghĩ tới, Lâm Triệt này miệng lưỡi lợi hại như vậy.
Mạc Huệ Linh hừ một tiếng: "Càng là người đê tiện càng là cảm thấy mình có lý!".
Lâm Triệt cười lạnh, lại nghe phía sau có người đi tới.
Cố Tĩnh Trạch tiến vào liền nhìn thấy Mạc Huệ Linh thế nhưng ở chỗ này.
“Huệ Linh?".
Cố Tĩnh Trạch đi đến vài bước, nhanh chóng tới bên cạnh Lâm Triệt, kéo Lâm Triệt qua bên cạnh, bất động thanh sắc chắn ở trước mặt Lâm Triệt, gần như là theo bản năng, liề bảo vệ Lâm Triệt tới một vị trí an toàn.
Mạc Huệ Linh nhìn Cố Tĩnh Trạch, sớm đã thay một gương mặt khác.
“Tĩnh Trạch, ngươi cũng tới tham gia bữa tiệc".
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt bên cạnh, giống như đang xem cô có phải bình yên vô sự hay không.
Chỉ có biểu tình Lâm Triệt rất tệ, xem ra cũng không có chuyện gì lớn.
Cố Tĩnh Trạch nhìn về phía Mạc Huệ Linh: "Đúng vậy, mỗi năm vẫn phải tới một lần".
Mạc Huệ Linh nói: "Em cũng vậy, ba mẹ em đều tới, ở bên ngoài".
“À, vậy em hẳn là đi ra ngoài với bọn họ mới phải, em ở chỗ này làm cái gì?".
Mạc Huệ Linh vội mỉm cười, dù cho rất muốn sáp qua, nhưng mà, vẫn là đứng ở nơi đó, vẫn duy trì sự rụt rè của mình.
Cha nói không sai, phụ nữ phải rụt rè chút, phải có khoảng cách, không thể trực tiếp nhào lên đi.
Mạc Huệ Linh đáp: "Vừa rồi vào toilet, vừa lúc nhìn thấy Lâm Triệt đâu, cho nên cùng cô ấy nói mấy câu".
Cố Tĩnh Trạch nói: "À, đúng vậy, lần này cần mang bạn gái tới".
Mạc Huệ Linh cắn môi, đúng vậy, đó là vợ anh ……
Nhưng mà vị trí kia, vốn dĩ là của cô.
Mạc Huệ Linh chịu đựng, nở nụ cười ôn nhuận với Cố Tĩnh Trạch: "Phải không, em thấy hôm nay Lâm Triệt trang điểm thật xinh đẹp, đúng rồi, Lâm Triệt, nếu cô là nghệ sĩ, chỗ ba tôi, vừa lúc có một quảng cáo, muốn tìm người quay, kỳ thật hình tượng của cô rất tốt, nếu có thể, có thể suy xét quay quảng cáo của chúng tôi, đồ điện của nhà của chúng tôi, bán chạy khắp cả nước, đến lúc đó, quảng cáo sẽ chiếu khắp các nơi, tôi biết, chút phí đại ngôn với cô mà nói, cũng không phải đặc biệt có lực hấp dẫn, chủ yếu vẫn xem lực ảnh hưởng, quảng cáo của nhà chúng tôi, lực ảnh hưởng cũng không tồi đâu".
Lâm Triệt mới không nghe cô, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo.
Lâm Triệt nghĩ, kỹ thuật diễn của cô ta, hoàn toàn có thể làm nghệ sĩ.
Còn càn cô làm gì.
Nhưng mà, Lâm Triệt vẫn mỉm cười nói: "Cái này phải công ty chúng tôi an bài, tôi không thể làm chủ".
Mạc Huệ Linh nhìn Cố Tĩnh Trạch: "Tĩnh Trạch, em không có ý gì khác, chỉ là muốn nói, mặc kệ đã có bao nhiêu hiểu lầm, em thật sự đang sửa đổi, hy vọng mọi người cho em một cơ hội, cũng coi như là đoái công chuộc tội được không?".
Cố Tĩnh Trạch nhìn đôi mắt Mạc Huệ Linh, bình tĩnh quan sát, mới nói: "Huệ Linh, em có thể nghĩ như vậy cũng đúng, không sao, chỉ cần em đừng tùy hứng như vậy, trưởng thành một chút là được”.
Mạc huệ linh nói: "Vậy anh bảo Lâm Triệt đáp ứng quay quảng cáo của nhà em đi, cũng coi như là tha thứ quá khứ em tùy hứng".
Lâm Triệt nhìn về phía Cố Tĩnh Trạch, dùng ánh mắt kháng nghị.
Cô không muốn quay.
Nếu một công tác không thể làm mình vui vẻ, cô tình nguyện lựa chọn bị chó tha.
Cái này rõ ràng sẽ không làm cô vui vẻ, ngược lại sẽ làm cô rất bực bội, hơn nữa, ai biết, Mạc Huệ Linh lại có chủ ý gì, cô không muốn chui đầu vô lưới.