Cố Tĩnh Trạch hơi hơi nhíu mày một cái, lại nói: "Bụng còn đau".
“A, vậy phải làm sao bây giờ?". Lâm Triệt sốt ruột nói: "Hay là em gọi điện thoại hỏi Trần bác sĩ một chút, bằng không vẫn nên truyền nước biển".
“Không cần". Cố Tĩnh Trạch gọi cô lại: "Em xoa cho anh một chút là được".
Lâm Triệt a một tiếng: "Như vậy có thể chứ? Nhưng mà em không biết xoa".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Em lại đây, xoa xoa là được".
Lâm Triệt cũng bất chấp cái khác, đi qua, ngồi ở bên cạnh anh, Cố Tĩnh Trạch lôi kéo tay cô, đặt ở trên bụng anh.
Lâm Triệt dừng một chút, đành phải xoa nhẹ: "Như vậy còn đau không?". cô nói chuyện âm thanh cũng mềm nhẹ rất nhiều, giống như là đang dỗ con nít.
Cố Tĩnh Trạch hưởng thụ gối hai tay mình, chỉ huy Lâm Triệt: "Lại sang trái một chút".
“Sang phải một chút".
“Ừ, không tồi".
Lâm Triệt xoa xoa, cảm thấy không thích hợp, ngẩng đầu lên, thấy Cố Tĩnh Trạch vẻ mặt hưởng thụ, nhắm mắt lại, giống như là đang hưởng thụ mát xa giống nhau, lập tức vô ngữ nhìn về phía anh: "Cố Tĩnh Trạch!".
Cô còn muốn gõ bụng anh một chút, nhưng mà lại sợ anh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, chỉ có thể nửa quỳ ở trên giường, trừng mắt anh.
Cố Tĩnh Trạch nói: "Làm sao vậy, tiếp tục đi chứ?".
“Tiếp tục cái rắm, anh gạt em, anh căn bản không đau!".
Cố Tĩnh Trạch cười, kéo cô vào trong lồng ngực.
“Em là con giun trong bụng anh hay sao, mà biết anh không đau?".
Lâm Triệt bị anh ôm vào trong lồng ngực, tức giận vỗ anh: "Anh làm gì, anh làm gì, buông em ra, anh nhìn xem, đau là bộ dáng như vậy sao?".
Cố Tĩnh Trạch này, thật là càng ngày càng tệ, còn biết gạt người.
Cố Tĩnh Trạch ôm vòng eo cô, nhìn mặt cô: "Thật sự rất đau, thật sự".
Lâm Triệt nhìn lông mày anh nhíu lại, nhất thời rất muốn mát xa thái dương anh.
m thanh mềm xuống, cô nói: "Vậy mà anh còn gây ầm ĩ".
Cố Tĩnh Trạch nói: "Cho nên anh cần em giúp anh dời đi lực chú ý, trò chuyện với anh thật nhiều, giúp anh mát xa, để anh ôm một cái, khả năng sẽ không đau nữa".
Trên mặt Lâm Triệt không khỏi ửng đỏ.
Làm gì mà ôm cô một cái liền không đau…… Cô cũng lại không phải thuốc.
Nhưng mà, vẫn mặc anh ôm như vậy, thật lâu cũng không động.
Cố Tĩnh Trạch ôm thân thể mềm mại của cô trong lồng ngực, một phương diện kia, thì không cảm thấy mình còn đau, nhưng mà, về phương diện khác, lại có một loại khó chịu khác, từ trong thân thể truyền tới……
Anh cũng muốn, dùng một loại phương thức khác giảm bớt một chút đau đớn……
Ngày hôm sau
Cố Tĩnh Trạch tỉnh lại vẫn cảm thấy đau đớn không thôi, rơi vào đường cùng, đành phải đến chỗ Trần Vũ Thịnh.
Trần Vũ Thịnh mang theo Cố Tĩnh Trạch và Lâm Triệt, tới rồi phòng làm việc của anh, sai người dùng máy móc làm kiểm tra cho Cố Tĩnh Trạch.
Lâm Triệt chờ ở bên ngoài, bất đắc dĩ nghĩ, ôm một buổi tối, xem ra cũng không có hiệu quả.
Lúc này, Lâm Triệt lại nghe thấy điện thoại vang lên.
Là Thẩm Du Nhiên gọi tới.
Cô ở trong điện thoại vội nói: "Lâm Triệt, cửa nhà mình bị khóa mình vào không được, mình đã quên chìa khóa trong phòng, mình không có chỗ ở".
Lâm Triệt vô ngữ nói: "Sao vậy, chú dì đâu?".
“Mang em gái mình cùng đến ở nông thôn".