Mục lục
Kết Hôn Nhanh Chóng - Ông Xã Yêu Hết Lòng - Lâm Triệt - Cố Tĩnh Trạch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không cần đâu, anh xin lỗi cái gì, thảm ra anh cũng đâu có trách nhiệm này." Lâm Triệt vội vàng xua tay.

"Không, em là vợ của anh mà." Anh hùng hồn nói.

Lâm Triệt giật mình, thấy anh đang nhìn ô cửa sổ màu đen, trong chốc lát cảm thấy mùi vị ở trong lòng hỗn tạp cả lên.

Anh bảo, cô là vợ của anh....

Nhanh chóng quay mặt đi, cô không còn ngắm sườn mặt đẹp đến mê người của anh nữa.

Rất nhanh đã về nhà.

Hai người một trước một sau vào trong nhà, Cố Tĩnh Trạch nói với người giúp việc, "Lấy thuốc cho bà chủ."

Lâm Triệt quay đầu, Cố Tĩnh Trạch lại nói, "Em vẫn còn đang bị cảm, uống thuốc đi."

Vào phòng ngủ, Lâm Triệt ngồi ở trên giường, Cố Tĩnh Trạch thấy người giúp việc đem thuốc vào, nhận thuốc rồi thì phất tay bảo người giúp việc đi ra, nói với Lâm Triệt, "Mở miệng."


Lâm Triệt nói, "Em không cần uống thuốc đâu, thiệt đấy, em đã khỏe rồi."

Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, "Mở miệng, nghe lời."

Giọng nói của anh trầm thấp êm tai như tiếng đàn Cello vậy, trong lòng Lâm Triệt run lên, cảm thấy thật là hiếm khi anh ra dáng một người đàn ông hoàn mỹ như bây giờ.

Đẹp trai, gợi cảm, nhiều tiền như thế, còn có ý thức trách nhiệm nữa.

Đối xử với cô tốt như vậy.

Tuy là do ý thức trách nhiệm của anh quá nặng nên mới đối xử tốt với người vợ trên danh nghĩa của mình, giúp cô làm nhiều chuyện như vậy, thật ra cô cùng cảm thấy rất cảm động.

Cô bỗng nghĩ rằng có lẽ sau khi ly hôn cô rất có thể không tìm thấy được một người đàn ông hoàn mỹ giống như anh nữa.

Vậy mà trong lòng Lâm Triệt lại hơi hơi nỗi lên cảm giác chua xót.

Cố Tĩnh Trạch nói, "Em ngốc ra cái gì thế hả, bảo em mở miệng uống thuốc cơ mà, đừng có giả ngu với anh nhé."

Trên mặt Lâm Triệt hơi đỏ lên, trong phút chốc quay phắt mặt đi, "Không uống."

"Không uống thật sao?"

"Em thật sự không sao cả, cứ mãi uống thuốc như thế cũng không tốt cho sức khỏe, lúc em còn nhỏ đã từng sốt cao đến bốn mươi độ, cũng có uống thuốc đâu, từ từ rồi cũng khỏe lên thôi."



"Bốn mươi độ...." Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, cảm thấy cô có thể sống tới bây giờ đúng là may thật, "Anh rốt cuộc cũng hiểu được tại sao chỉ số IQ của em lại thấp đến đáng thương như vậy, thì ra là vì lúc nhỏ sốt cao nên bị đốt hết rồi."

"Cút đi!" Lâm Triệt ngẩng đầu lên kháng nghị nói, "Vì thế nên sức khỏe của em mới tốt như vậy á, lần trước đổ nhiều máu như thế mà cũng có bị gì đâu."

"Cách làm của em vốn phản khoa học, làm gì có ai sốt cao mà không uống thuốc." Cố Tĩnh Trạch kiên trì nói.

Lâm Triệt lại nói, "Anh cho rằng ai cũng như anh sao, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng để lớn lên, sau lưng lúc nào cũng có một đám bác sĩ đến phục vụ cho anh, lúc nhỏ em với mẹ nương tựa nhau, ngày nào mẹ cũng rất bận, vốn dĩ chẳng có ai quan tâm đến em cả, có điều cũng may là em ít khi sinh bệnh, sức khỏe tốt đến không thể tốt hơn, chỉ có một lần em còn nhớ rõ là lúc đó sốt cao đến bốn mươi độ, nửa đêm dậy lại chẳng thấy mẹ ở đâu cả nên em tự chạy đi tìm thuốc, kết quả là do lúc nhỏ không biết nhiều chữ nên đã uống một đống thuốc đắng giải nhiệt với thuốc cảm, mẹ về thì sợ chết khiếp tưởng em bị gì nên nhanh chóng đưa em đi phòng khám gần đó, sau đó lại phát hiện chẳng bị gì cả, sốt cao cũng tự hạ, bác sĩ bảo nếu là con người ta uống nhiều thuốc như vậy thì sớm đã ngã bệnh rồi, may mà do sức đề kháng của em quá cao đó."

Cố Tĩnh Trạch nghe xong thì sắc mặt càng trầm xuống, nhìn bộ dạng chẳng sao cả của Lâm Triệt, đôi môi mỏng nhẹ mím thành một đường dài, bất tri bất giác đả tiến gần đến Lâm Triệt, Lâm Triệt ngẩng đầu lên thì đụng ngay phải đôi mắt đen lấy của anh, phút chốc dịch về sau một chút, lại nghe Cố Tĩnh Trạch uy hiếp nói, "Nhanh uống thuốc đi, đừng buộc anh phải dùng thủ đoạn cực đoan."

Lâm Triệt thấy anh áp sát như vậy, khóe môi kia lại nhếch lên đường cong sắc xảo, nuốt nước miếng,cảm thấy mặt mình nóng lên lại càng quay đầu đi muốn né tránh, "Em thật sự không sao cả, không bị gì thì uống thuốc làm chi."

Lúc này Cố Tĩnh Trạch dứt khoát bỏ viên thuốc vào miệng mình, đưa cánh tay dài vươn tới, một tay anh nắm cằm Lâm Triệt, thẳng thắn hôn lên môi cô.

Hơi lạnh nơi đầu lưỡi cùng hương thuốc vị cam thảo cứ thế bị đẩy vào trong miệng của Lâm Triệt.

Lâm Triệt kêu ô một tiếng, sau đó lại nhanh chóng cảm thấy môi của anh ngăn chặn hô hấp của cô.

Viên thuốc trôi xuống cổ họng, khiến Lâm Triệt lập tức ngừng thở.

Càng đáng ghét hơn là dù thuốc đã uống xong nhưng đầu lưỡi của anh vẫn ở trong miệng cô đảo quanh một vòng, chậm chạp không chịu rút lui.

Không biết qua bao lâu anh mới rời khỏi môi cô, Lâm Triệt ho mạnh một tiếng, Cố Tĩnh Trạch nhìn dái tai của cô cũng đã đỏ lên hết lên rồi, phút chốc khóe môi hơi cong lên, thấy Lâm Triệt ngẩng đầu, anh lại đưa ly nước qua nói, "Uống nước nuốt xuống đi."

Lâm Triệt im lặng trừng mắt nhìn anh.

Cô Tĩnh Trạch lại đến gần thêm chút nữa, mặt mày gian manh mang theo ý cười, "Sao thế, nước mà cũng muốn anh dùng cách cực đoan để khiến em uống à?"

Mặt Lâm Triệt như muốn nứt ra, tức giận nói, "Cút đi!"

Nói xong liền giật lấy ly nước rồi chạy đi há to miệng uống một ngụm.

Cố Tĩn Trạch hài lòng gật đầu, "Ngoan, lần sau không cần phải mưu tính phản kháng lại với anh."

Lâm Triệt nghĩ, người này đúng là ác độc mà.

Nhưng lại nghĩ đến anh cũng chỉ là muốn cô mau uống thuốc để mau khỏe, trong lòng lại cảm thấy hơi ấm áp.

Lúc còn nhỏ trừ bỏ mẹ ra thì chẳng còn ai quan tâm đến cô như thế.

Cố Tĩnh Trạch trừng mắt liếc cô một cái, "Hết cảm nhanh nhanh chút, tránh lây cho anh."



Thật là……

“Yên tâm đi, thân thể em khỏe mạnh lắm, chắc chắn sẽ hết nhanh thôi, hơn nữa vừa nãy làm thế... Thì mới dễ lây bệnh hơn đấy."

"Còn khỏe mạnh nữa chứ, hở một tí là sinh bệnh." Mắt Cố Tĩnh Trạch dưng lại trên môi của Lâm Triệt, "Nước miếng có thể sát trùng tiêu độc, không lây bệnh đâu, em tự chú ý đến mình cho tốt là được."

"...."

Cũng đúng, vương giả của đàn ông nhà họ Cố mà, bên cạnh có nhiều người quan tâm anh đến thế, vốn cũng chẳng cần cô nhọc lòng.

Chỉ sợ nếu anh chỉ có một chút biểu hiện của bệnh cảm thôi thì đã lập tức có đội chữa bệnh họp lại hội chẩn giúp anh trị liệu.

Dù sao cũng là thế giới khác hoàn toàn so với cô, Lâm Triệt bỗng cảm thấy thật ra cô với anh có sự chênh lệch quá lớn, khoảng cách cũng quá xa.

Lâm Triệt nói, "Không phải mỗi lần đều là ngoài ý muốn à."

Có điều cô đúng là rắc rối thật, không phải bị thương thì cũng là sinh bệnh.

Cô nghĩ chắc chắn Mạc Huệ Linh sẽ không phiền phức như thế.

Không khỏi cũng tự trách mình một chút, chẳng trách Cố Tĩn Trạch lại thích Mạc Huệ Linh, người ta nghe lời hiểu chuyện, không bao giờ phiền phức như thế.

Lâm Triệt nghĩ, có lẽ nhiều người không coi trọng cô với Cố Tĩnh Trạch cũng không hẳn sai.

Một cô gái như Mạc Huệ Linh mới thích hợp với anh hơn.

Ít nhất cũng môn đăng hộ đối, cuộc sống an nhàn, cả đời cũng không phải luôn xảy ra mấy chuyện phiền toái như này.

Mà cuộc sống của một nhân vật nhỏ như Lâm Triệt lại tạo thành từ nhiều rắc rối, muốn tránh cũng không tránh được.

Cố Tĩnh Trạch nói, "Được rồi, mau nằm xuống ngủ đi."

"Nhưng em của chưa rửa mặt mà." Lâm Triệt đáp.


Cố Tĩnh Trạch lại tiếp, "Vẫn còn cảm, không cần phải sạch sẽ đâu, dù sao cũng đâu có ai ghét bỏ em."


“Nhưng mà……


"Ngậm miệng, ngủ." Anh đem cho cô một cái chăn giày, giọng ra lệnh nói.


Lâm Triệt nghĩ, thật chẳng ai độc tài hơn anh cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK