Tiện nhân?
Cố Tĩnh Trạch cho bảo vệ đứng một bên một ánh mắt thanh lãnh, bảo vệ lập tức duỗi tay ra, “chát” một tiếng, đánh thẳng lên mặt của Trần Mỹ Lệ.
Khuôn mặt của Trần Mỹ Lệ nóng lên, cảm giác nóng rát đau đớn khiến cho trên mặt bà càng hiện lên vẻ không thể tin được.
Kẻ này, thế mà lại sai người đến đánh bà!
Bà đã già như vậy, còn chưa bị ai đánh qua!
“Cậu… cậu dám đánh tôi? Cậu có tin là Tần gia chúng tôi sẽ không bỏ qua cho cậu hay không?” Bà tức giận, muốn xông tới nhưng mà lại bị cơ thể cao lớn của bảo vệ ngăn cản ngay lập tức.
Cố Tĩnh Trạch khuôn mặt thanh đạm, trong giọng nói không nghe ra được bất kỳ độ ấm nào, “Xin lỗi, bảo vệ của tôi quá kích động, có lẽ là bởi vì tôi đã từng nói qua, nếu như có người nào dám mạo phạm đến Lâm tiểu thư thì hãy xé nát cái miệng của kẻ đó ra, bọn họ không có chút lễ phép nào, chỉ hiểu là phải tiếp thu mệnh lệnh nên mới chưa kịp sửa đổi, Tần phu nhân, thật sự rất xin lỗi, khi trở về tôi sẽ giáo dục bọn họ thật tốt.”
Toàn thân Trần Mỹ Lệ trở nên kích động, sắc mặt lập tức hóa thành màu của nước tương.
“Cậu… cậu dám vũ nhục tôi như vậy, Tần gia chúng tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu cho rằng Tần gia chúng tôi dễ chọc vào lắm sao?!”
Cố Tĩnh Trạch mỉm cười nhàn nhạt, “Tần phu nhân, Tần gia cũng muốn nói đạo lí phải không? Bà làm hỏng chiếc xe tôi mua cho Lâm Triệt như vậy, còn mở miệng vũ nhục Lâm Triệt, lại luôn miệng nói tôi vũ nhục bà?”
“Cậu… Các người vu hãm (vu cáo, hãm hại) tôi! Chiếc xe này căn bản không phải do tôi làm hỏng! Tôi muốn báo cảnh sát! Các người dám bôi nhọ tôi như vậy!” Sắc mặt của Trần Mỹ Lệ lập tức biến đổi.
Cố Tĩnh Trạch lười biếng nhìn sang một bên, “Đúng lúc thật, cảnh sát tới chưa? Vị phu nhân này muốn báo nguy.”
“Tiên sinh, cảnh sát đã tới.”
Lúc này, lập tức có mấy người đàn ông mặc trang phục cảnh sát nhanh chóng chạy tới.
Trần Mỹ Lệ vừa thấy đã lập tức chạy lại, nói, “Cảnh sát, bọn họ vu hãm tôi, còn giam cầm tôi không cho tôi đi, vừa nãy còn có người tát tôi, tôi muốn kiểm nghiệm thương tích!”
Cảnh sát kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Mỹ Lệ.
Trần Mỹ Lệ vội nói, “Tôi chính là Tần gia phu nhân, tôi muốn gặp cục trưởng của các anh, cục trưởng của các anh chắc chắn sẽ biết chồng tôi là ai, chồng của tôi chính là chủ tịch của Tần gia - Tần Mậu Sinh!”
Cảnh sát lại nhìn thoáng qua Trần Mỹ Lệ, vội tới bên cạnh Cố Tĩnh Trạch, “Cố tiên sinh, thất kính, thất kính rồi, nơi này đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Cố Tĩnh Trạch liếc mắt một cái nhìn về phía Trần Mỹ Lệ, “Tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là lúc tôi tới, người này đã ở đây khẩu xuất cuồng ngôn (mở miệng nói toàn lời điên cuồng), nói bà ta chính là người của Tần gia, không ai dám đụng tới bà ta một chút nào, còn có, chiếc xe tôi vừa mới mua, đã bị bà ta làm cho hỏng rồi.”
Cảnh sát liếc mắt một cái nhìn về phía Trần Mỹ Lệ, vội nói, “Tần phu nhân, vậy là bà không đúng rồi, chúng tôi chấp hành pháp luật theo lẽ công bằng, bây giờ bà làm hư hại tài vật của người khác, chúng tôi theo lý thì phải đưa bà đi thẩm vấn, xin hãy theo tôi đi một chuyến.”
“Anh… Anh……” Trần Mỹ Lệ vừa thấy cảnh sát có ý muốn đưa mình đi, lập tức luống cuống, tức giận trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch, “Tôi cũng không tin cậu có thể làm trái với trời, cho dù cậu là Cố Tĩnh Trạch thì sao? Các người... các người mau buông tôi ra! Các người dám đụng tới tôi dù chỉ một chút, tôi cũng sẽ không buông tha cho các người!”
Cố Tĩnh Trạch lạnh lùng cười, “Ồ, ở nơi đây, thật sự tôi có quyền làm ngược lại với ý trời, không tin, tự nhiên là Tần phu nhân có thể tự mình tới thử một lần.”
Trần Mỹ Lệ nhìn dáng vẻ tự nhiên của anh, bị cách nói chuyện của anh làm cho tức muốn chết, nhất thời trong lòng lại trở nên càng khó tin.
Chẳng lẽ Cố Tĩnh Trạch thật sự có thể một tay che trời sao?
Vậy mà những người này còn có thể không màng tới địa vị của Tần gia, nhất quyết muốn đưa bà đi!