Chờ đoàn người ngồi trên xe đến làng du lịch, Lâm Triệt mới ở bên cạnh nói: "Vừa rồi các anh đang nói cái gì vậy, anh nói tiếng nước nào, nghe thật hay".
Cố Tĩnh Trạch đáp: "Chỉ là cảm tạ bọn họ hoan nghênh, nói tiếng Pháp, như thế nào".
“Anh cũng biết nói tiếng Pháp à".
“Lúc anh ở nước Pháp cố ý học chút".
“Vậy anh tiếng Anh không?".
“Tất nhiên, đó là ngôn ngữ thông dụng mà".
“Vậy anh còn biết tiếng gì nữa?". Đôi mắt Lâm Triệt tinh lượng nhìn chằm chằm Cố Tĩnh Trạch hỏi.
Cố Tĩnh Trạch đáp: "Tiếng Ý, tiếng Nhật, tiếng Nga, tiếng Đức, nhưng chỉ biết mấy đối thoại bình thường, nhưng mà lúc thật sự cần đàm phán thương nghiệp, vẫn cần phiên dịch viên chuyên nghiệp làm".
“Học nhiều như vậy làm gì, anh nào có nhiều thời gian như vậy".
Cố Tĩnh Trạch thú vị vỗ vỗ khuôn mặt cô: "Người có chỉ số thông minh như em sẽ không hiểu, anh dùng thời gian mà em thèm ăn, thời gian mà em xem phim truyền hình, thời gian em muốn gây rối, dùng để học đó thôi".
Lâm Triệt bĩu môi: "Thật là không thú vị!".
Cố Tĩnh Trạch: "Đúng vậy, đối với người có chỉ số thông minh như em mà nói, xác thật rất không thú vị".
“Cút đi!".
Cố Tĩnh Trạch không khỏi mỉm cười.
Lâm Triệt: "Nhưng mà, sao nhà anh tới đây, bọn họ đón long trọng như vậy, bởi vì tổng thống sao?".
Cố Tĩnh Trạch: "Em chỉ có chút tri thức này…… Mặc dù lúc anh cả không có làm tổng thống, mỗi một lần tuyển cử tổng thống, đều có Cố gia giúp đỡ, có thể nói, Cố gia ở phương diện này, hết sức quan trọng, mặc dù đối ngoại không nói như vậy, nhưng mà, người bên ngoài đều hiểu".
“Ý tứ là nói, người làm tổng thống ở nước C…… Đều nhớ Cố gia một chút?".
“Xem ra em không ngốc lắm, có thể hiểu".
“Đương nhiên!". Lâm Triệt nói: "Trông em ngốc vậy thôi, kỳ thật em là đại trí giả ngu".
Cố Tĩnh Trạch cười nhìn nhìn cô, bất đắc dĩ lắc đầu.
Chỉ số thông minh như vậy, còn đại trí giả ngu.
Rất nhanh, xe dừng ở ngoài làng du lịch.
Làng du lịch rất lớn, phía xa xa chính là biển xanh trời xanh, biệt thự nghỉ phép cũng ở bờ biển, ra ngoài liền có thể nhìn thấy biển.
Mộ Vãn Tình nhìn hai người, cười nói: "Các con ở phía trước biệt thự, chúng ta đến phía sau ở, dù sao sẽ không quấy rầy hai người các con".
Lâm Triệt vội đáp: "Không có gì quấy rầy cả, con muốn ở gần mẹ một chút mà”.
Mộ Vãn Tình nói: "Nhưng thôi bỏ đi, nếu vậy Tĩnh Trạch sẽ oán chết chúng ta, kỳ thật, lần này chúng ta cũng không nên tới, các con có cái kỳ nghỉ, hẳn là cùng nhau đi tuần trăng mật, sau khi các con kết hôn, còn chưa hưởng tuần trăng mật lần nào, cũng không có một cái hôn lễ, đều vì Tĩnh Trạch, ngày nào nó cũng bận".
Mộ Vãn Tình hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái.
Cố Tĩnh Trạch bất đắc dĩ nhìn Mộ Vãn Tình, Lâm Triệt thấy thế vội nói: "Tuần trăng mật và hôn lễ cũng không quan trọng, con cũng bận không kém".
Bọn họ chỉ giả kết hôn, lúc ấy tổ chức hôn lễ sẽ không ổn, mắc công phiền toái.
Mộ Vãn Tình nhìn hai người: "Cho nên, lần này tuy rằng là gia đình tụ hội, nhưng mà, các con hưởng thụ phần của các con, chúng ta không quấy rầy các con".
“Thật sự không cần ……” Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái, vội nói với Mộ Vãn Tình.
Ý cô muốn Cố Tĩnh Trạch cùng nhau nói, bọn họ phải tổ chức cùng nhau hành động, đừng hành động đơn độc.
Lại không nghĩ, Cố Tĩnh Trạch đứng ở nơi đó, một câu cũng không nói, giống như đầu gỗ mà đứng im.
Mộ Vãn Tình đẩy hai người nói: "Thôi, các con mau vào phòng xem trước, không cần phải quan tâm chúng ta".
Mộ Vãn Tình nói, liếc mắt nhìn Cố Tĩnh Trạch một cái, rất nhanh đi rồi.