Du Mẫn Mẫn đưa cho Lâm Triệt một sấp kịch bản lớn, Lâm Triệt xem qua, thầm nghĩ: "Mấy cái này là gì vậy."
Du Mẫn Mẫn nói, "Đây đều là những kịch bản muốn em đóng, bọn chị vẫn còn đang chọn lựa, trước hết em cứ xem thử đi, thấy hứng thú với cái nào thì nói chị biết."
"Hả, nhiều thế." Lâm Triệt ngạc nhiên hỏi.
Du Mẫn Mẫn cười bảo, "Không chỉ chừng này đâu, bọn chị chọn đều là nhân vật nữ chính, cơ bản chế tác cũng không chênh lệch lắm."
"Nữ chính?"
"Đúng thế, bây giờ chị không để em nhận vai phụ nữa, bộ thứ nhất đóng vai phụ, bộ thứ hai đóng vai chính thì em phải đóng cho xuất sắc, vì vậy mấy kịch bản này rất quan trọng, em cứ từ từ chọn."
Hai người cùng sóng vai bước ra ngoài, di động của Du Mẫn Mẫn chợt reo lên.
Du Mẫn Mẫn nhìn dãy số một lát, vẻ mặt có chút thay đổi, quay đầu cười cười với Lâm Triệt rồi ra ngoài nghe điện thoại.
"Ba, có chuyện gì vậy?"
"Con gái, con gái ngoan của ba, ba muốn cải tà quy chính, mấy năm này là ba có lỗi với con, khiến con với em trai chịu khổ, hôm nay ba quyết định bỏ đánh bạc."
Du Mẫn Mẫn nghe giọng nói thề non hẹn sắt bên kia điện thoại, trái lại chỉ nhếch nếp cười, "Nói đi, hôm nay ba lại thua bao nhiêu nữa, lại muốn con cho ba bao nhiều tiền nữa đây?"
"Không bao nhiêu cả... Thật sự không bao nhiêu cả, lần này ba làm cái, ván cuối cùng..."
"Con không hứng thú với chuyện đã qua, nói kết quả cho con đi, nợ bao nhiêu tiền?"
"Ba vạn...."
"Ba vạn... Ba, đây là mấy tháng lương của con đấy!"
"Con gái, ba chỉ có một đứa con gái là con thôi, con nhất định phải giúp ba, nếu không, bọn họ sẽ bắt mẹ con đi làm con tinh gán nợ."
"Ba..." Du Mẫn Mẫn hít một hơi thật sâu, "Vì mẹ, ba, vì mẹ và em trai, ba có thể tránh xa mẹ với em một chút được không? Ba có thể ly hôn với mẹ không?"
"Mày... Mày có phải là con của tao không!"
Du Mẫn Mẫn buông điện thoại xuống, lúc trở ra ngoài lại, Lâm Triệt thấy vẻ mặt Du Mẫn Mẫn hình như có chút hoảng loạn, cô hỏi, "Chị Du, chị có chuyện gì không?"
Du Mẫn Mẫn cười, "Không có chuyện gì, chút việc riêng thôi, em về xem kỹ kịch bản nhé, chị không tiễn em được."
Lâm Triệt gật đầu, nhưng ánh mắt luôn nhìn Du Mẫn Mẫn, "Chị Du, em thấy có đôi lúc chin rất thần bí."
"Sao thế?" Du Mẫn Mẫn mỉm cười.
Lâm Triệt nói, "Ví như em với chị hợp tác lâu năm như vậy nhưng vẫn chưa từng nghe chị nói đến người nhà của mình, cũng không đề cập đến chuyện riêng của chị, ai cũng bảo chị là người cuồng công việc."
Du Mẫn Mẫn nhìn Lâm Triệt, "Chị cũng chưa từng nghe qua, em với Lâm Lị là chị em, em là ngườ của nhà họ Lâm."
Lâm Triệt sững người, hạ mắt xuống, cười lạnh một tiếng, "Luôn cảm thấy không có gì đáng nói cả, nói rồi cũng vô dụng, không bằng tự mình nỗ lực phấn đấu, thoát khỏi những người kia, quá khứ kia."
Du Mẫn Mẫn nói, "Vì vậy nên chị rất quý em, bởi vì em chưa bao giờ than phiền, em nói không sai, nói rồi cũng vô dụng, vì vậy chị cũng chưa bao giờ nói, nhớ cho kỹ, đây là một xã hội không ai tán thưởng sự thất bại, chị cũng không thích đem chuyện của mình ra cho người khác gánh thay, ai cũng có những chuyện phiền lòng, cớ gì phải để người khác đến giúp chị chịu một phần buồn phiền này, vậy cũng như xát muối lên vết thương của mình...."
Du Mẫn Mẫn nói xong, vẫy vẫy tay để xe Lâm Triệt đến đây đưa Lâm Triệt đi.
Lâm Triệt quay đầu lại, nhìn Du Mẫn Mẫn đã quay người giờ vẫy vẫy đi vào công ty, chỉ cảm thấy bóng lưng người này có chút cô đơn, có chút lẻ loi, cùng với vẻ kiên cường của cô ấy ngày xưa luôn khiến người ta cảm thấy như không gì có thể quật ngã được, giờ lại có chút khác biệt.
Lâm Triệt cầm một đống kịch bản vào nhà.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt đang cầm đồ, sai người đến cầm giúp.
"Cái này là gì?"Cố Tĩnh Trạch hỏi.
Lâm Triệt, "Công ty bảo em chọn kịch bản."
Cố Tĩnh Trạch nhiều mày cẩn thận lấy ra một cái để xem, chữ ở trên là,
Cái tên này thật sự khó nghe quá.
Lâm Triệt ngồi xuống sô pha, chất đống kịch bản lên bàn, ngồi ở đó kỳ ý lật qua lật lại.
Cố Tĩnh Trạch lập tức đến ngồi bên cạnh, cũng thuận tay cầm kịch bản của Lâm Triệt để xem.
"Anh xem giúp em." Cố Tĩnh Trạch nói, "Mấy thứ này em chọn là chính đúng không?"
"Đúng vậy."
Lâm Triệt không nói gì nhìn anh, "Anh sẽ xem à."
Cố Tĩnh Trạch nói, "Anh là thạc sĩ của viện văn học McGill."
"...."
Lâm Triệt nói, "Văn học với diễn xuất không giống nhau!"
"Nhưng nếu đã đều là nghệ thuật thì luôn có chỗ giống nhau chứ."
Lâm Triệt cầm kịch bản, ngẩng đầu lên khó hiểu nhìn Cố Tĩnh Trạch, "Nhưng mà anh là nhà kinh doanh cả người bốc mùi tiền mà, sao lại đi học văn?"
Cố Tĩnh Trạch không ngẩng đầu lên, nói, "Anh còn là tiến sĩ ngành kinh tế học của Havard, hơn nữa còn là thạc sĩ tâm lý học với pháp luật của đại học Yale, cũng học quản lý với kinh tế ở Massachusetts, tiếc là thời gian có hạn, chỉ học đến tốt nghiệp ở đó thôi."
"...."
Lâm Triệt chắp hai tay lại với anh, vẻ mặt kính trọng, "Học bá*, nhận em một lạy."
Cố Tĩnh Trạch ngẩng đầu lên hỏi, "Học bá?"
Lam Triệt nói, "Là chỉ những người học rất giỏi á."
Cố Tĩn Trạch nói, "Thì ra là thế."
Lâm Triệt không khỏi cảm thấy kỳ quái hỏi, "Nhưng sao anh lại có thể cùng lúc học nhiều như thế, cho mỗi hệ đại học là 4 năm đi, làm sao anh học xong được?"
Cố Tĩnh Trạch nói, "Chẳng lẽ em không biết, có vài đại học có thể cùng lúc đến nhập học mà?"
"Nhưng anh học nhiều như vậy thì có ích gì đâu."
"Tất nhiên đều có lợi chứ, hiểu biết một chút luôn có chỗ tốt mà."
"Không thể hiểu nỗi."
"Đúng thế, dùng dung lượng não của em thì đúng là không thể hiểu nỗi."
"Nè, Cố Tĩnh Trạch, em tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học đó."
"Em tốt nghiệp đại học sao?" Cố Tĩnh Trạch nghiêng đầu nhìn nàng, vẻ không tin.
Lâm Triệt nói, "Không phải anh bảo trước lúc hết hôn để điều tra tất cả về em à?"
"Mấy việc vặt vãnh này, cấp dưới không báo cho anh biết."
"..." Ý là việc học của cô là vặt vãnh hả?
Lâm Triệt không phục nói, "Em tốt nghiệp học viện hí kịch, là hệ chính quy đấy!"
"Hửm, thật không?" Cố Tĩnh Trạch nhướng mày hỏi.
Lâm Triệt có chút chột dạ, "Tất nhiên rồi, em tốt xấu gì cũng tốt nghiệp đại học."
"Thật không? Vậy em đạt được bao nhiêu học bổng?"
Lâm Triệt càng chột dạ hơn, lẩm bẩm suy nghĩ nên nói thế nào cho phải.
Cố Tĩnh Trạch cười nói, "Xem ra vốn là không đạt đủ tiêu chuẩn nhỉ."
"Không có, thành tích tốt nghiệp của em là 61 điểm, cũng xem như là đạt tiêu chuẩn rồi mà đúng không!"
"61 điểm... Lâm Triệt, em học kém thật."
"..." Lúc này cô mới kịp phản ứng lại được, anh ấy lúc nãy là đang khích cô!
"Không hổ là gian thương!"
"En không phải thích anh gian thương như thế sao?" Cố Tĩnh Trạch sáp gần lại, nhìn bộ dáng tức giận của cô, đưa tay lên bẹo má cô.
Anh thấy anh cũng không ghét thành tích khoa văn hóa này của cô, ngược lại cảm thấy lấy cái này ra trêu cô cũng rất vui.
Trái lại cái bộ dáng tôn sùng kia của cô, làm lòng tự hào của anh lại tăng lên, trong một lúc cảm thấy tâm tình tốt hơn hẳn.