Cố Tĩnh Trạch bước vài bước đã tới nơi.
Có người nhìn thấy Cố Tĩnh Trạch thật sự tới, nhanh chóng tránh ra một chút.
Cố Tĩnh Trạch rất nhanh đã tới bên cạnh Lâm Triệt.
Lâm Triệt vừa mới trải qua sinh tử, đã từng một lần cho rằng, có phải mình sẽ không còn được gặp lại Cố Tĩnh Trạch hay không.
Vừa rồi chỉ lo sợ hãi, lúc này nhìn Cố Tĩnh Trạch, mới nhất thời thả lỏng, cả người run rẩy.
Đúng vậy, vừa rồi thiếu chút nữa không thấy được Cố Tĩnh Trạch, thiếu chút nữa đã chết.
Nhìn Cố Tĩnh Trạch, cô vươn tay tới: "Cố Tĩnh Trạch, em……”
Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Lâm Triệt, môi cũng bị dọa đến trắng bệch, trong lòng vừa tức, lại vừa lo.
Thật muốn đi lên mắng cô, nhưng mà, nhìn dáng vẻ Lâm Triệt lúc này, chỉ có thể trở tay nắm cổ tay cô, kéo cô vào trong lồng ngực, ôm Lâm Triệt, nhất thời ôm người vào trong ngực, mới cảm thấy trái tim mới vừa rồi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, liền bình tĩnh lại.
Mới vừa rồi tuy rằng chỉ có mấy chục phút, lại có loại cảm giác một giây như một năm.
Nhìn tin tức, thậm chí không dám nhìn chiếc xe treo ở phía trên, chỉ cảm thấy nhìn một cái, trong lòng liền bực bội hận không thể từ trên xe nhảy xuống, tự mình đi cứu cô.
Nhưng mà anh cũng không phải siêu nhân, anh sẽ không bay, anh chỉ có thể nhanh chóng gọi người lại đây cứu người, anh cần phải trấn định, không thể hoảng loạn trước.
Không có thời gian lo lắng và sợ hãi, khi đó, trong lòng anh chỉ có một tín niệm, đó chính là cứu cô.
Lúc này rốt cuộc nhìn thấy cô bình yên vô sự, nghĩ lại cũng bắt đầu sợ.
Nếu mới vừa rồi cô rơi xuống từ chỗ này, hẳn sẽ chết không thể nghi ngờ.
Cô gái đáng chết này, rốt cuộc nghĩ cái gì vậy.
Cũng dám tự mình lái xe, thật là không muốn sống nữa.
Nếu cô chết……
Cố Tĩnh Trạch không dám tưởng tượng, thế giới không có cô, sẽ trở nên thế nào.
Nhìn khuôn mặt nhỏ của Lâm Triệt, lúc này cũng không đành lòng mắng cô, chỉ có thể ôm cô, nhanh đến bệnh viện trước.
Ở trên xe, Lâm Triệt thật ra cũng biết sợ, vẫn luôn ôm eo anh, ngồi ở trên người anh, ôm anh thật chặt, cái loại cảm giác này, thật ra lại khiến cho cơn tức giận ở trong ngực anh, bị tiêu tán đi không ít, cúi đầu nhìn tay cô quấn chặt, đầu cũng thành thật dán lên ngực anh, vẫn không nhúc nhích, giống như con nai con bị thương, nháy mắt liền ngoan ngoãn.
Mỉm cười, anh cũng ôm thân thể Lâm Triệt chặt hơn, nhìn phía trước, yên ổn xưa nay chưa từng có.
Rất nhanh, hai người đã tới bệnh viện.
Cố Tĩnh Trạch kêu bác sĩ nhanh kiểm tra cho cô một chút.
Bác sĩ kiểm tra Lâm Triệt, trên người có trầy da, tuy rằng chỉ là trầy da, nhưng mà vết trầy rất lớn.
Cố Tĩnh Trạch nhìn, nhíu mày, cúi đầu nói với bác sĩ: "Tôi không hy vọng phía trên để lại sẹo."
Bác sĩ ngẩng đầu vội nói: "Cố tiên sinh yên tâm, chỉ là trầy da, vết thương ngoài da, chắc có lẽ sẽ không để lại sẹo, chúng tôi sẽ cẩn thận xử lý."
Bác sĩ nói, lại càng khẩn trương nhấc tay, Lâm Triệt lập tức cũng co chân lại.
Bác sĩ bị dọa sợ vội vàng nói: "Rất xin lỗi rất xin lỗi, dùng sức hơi lớn"
Cố Tĩnh Trạch cũng nhíu mày lại: "Cẩn thận một chút có được không?"
Lâm Triệt vội nói: "Không sao không sao, anh đừng dữ như vậy.” Cô nhìn bác sĩ tuổi trẻ xinh đẹp: "Cô cứ từ từ, không sao, chút vết thương nhỏ này, không đau, cô càng khẩn trương càng làm không tốt."
Cố Tĩnh Trạch trừng mắt nhìn cô một cái, còn đang bị thương đó.
Lâm Triệt nói: "Thôi đi, so với lần trước động mạch chủ xuất huyết thì đã tốt hơn nhiều, vết thương nhỏ này, lúc em đi học xe đạp, thường xuyên té như vậy, không sao hết, qua mấy ngày thì sẽ đóng vảy, một năm sau sẽ nhìn không ra vết thương nữa."
“Một năm……” Sắc mặt Cố Tĩnh Trạch trầm xuống: "Bác sĩ, tôi không hy vọng phải cần một năm mới hết."