Mọi người sửng sốt, quay đầu lại thì thấy một nữ tử tuổi xuân mặc váy sam màu vàng dẫn theo một ông lão tóc bạc vội vã đi tới, bên cạnh còn có một hạ nhân không kịp ngăn cản, lúc này đang quýnh lên mặt mũi đỏ bừng.
"Thừa, Thừa tướng gia, tiểu nhân vô dụng, không ngăn được họ…"
Hạ nhân quỳ phịch xuống đất, phải biết rằng Sở Thừa tướng là một người rất coi trọng phép tắc, ở Thừa tướng phủ mà la hét như vậy thật sự không ra thể thống gì.
Nhưng Sở Thừa tướng đang lo lắng cho hai chân của nhi tử nên ông chỉ nhíu mày, không có tâm trạng so đo với hạ nhân, liền phất tay để cho hắn ta đi xuống.
Nữ tử đi vào là nữ nhi của đệ đệ ruột Sở Thừa tướng, tên là Sở Mạn Nhu, mẫu thân qua đời từ khi nàng ta còn nhỏ, phụ thân cưới người khác nên nàng ta lớn lên cùng tổ mẫu, được tổ mẫu cưng chiều.
Nhưng nàng ta lớn lên thì tổ mẫu cũng lớn tuổi, vậy nên tổ mẫu gửi nàng ta đến chỗ của Thừa tướng Quốc Thành nhờ nuôi, hy vọng Sở Mạn Nhu có thể tìm được gia đình nhà chồng tốt với thân phận nữ nhi quý tộc.
Sở Kiều Tịnh đánh giá nữ tử này, nàng ta không trang điểm, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm ngọc, trông rất đáng yêu và tao nhã.
Trong ký ức kiếp trước của nàng, tiểu cô nương tên Mạn Nhu này có khuôn mặt sáng sủa, bình thường đối xử với nàng cũng khiêm tốn lễ độ.
Nhưng khi ấy trong lòng nguyên chủ chỉ có Dạ Chí Thần, bỏ bê tất cả ca ca ruột của Thừa tướng phủ, huống chi là đường muội này.
Cho nên ký ức của nàng về Mạn Nhu không quá sâu đậm, chỉ biết rằng cả Thừa tướng phủ đều tôn trọng vị đường tiểu thư này, đến giới quý nữ cũng khen ngợi nàng ta.
Sở Thừa tướng hờ hững nhìn nàng ta, giọng nói không có chút gợn sóng: "Ngươi đến đây làm gì?"
Sở Kiều Tịnh hơi nhướng mày, danh tiếng Mạn Nhu tốt như thế, nhưng có vẻ phụ thân nàng không thích nàng ta lắm.
Sở Mạn Nhu quỳ trên đất, mỗi một động tác đều tao nhã.
"Hôm nay Mạn Nhu may mắn mời được Hạ danh y tới đây, muốn khám chân cho Đại ca. Vừa nãy lúc đi tới cửa cháu nghe thấy tỷ tỷ cũng muốn chữa chân cho Đại ca, nhưng Hạ Lan danh y nhìn thấy tỷ tỷ định châm cứu, nói rằng không tốt cho bệnh của biểu ca nên cháu mới tự ý chạy vào sảnh phụ… Mong bá phụ thứ lỗi cho Mạn Nhu nóng lòng phá hỏng quy tắc!"
Sở Kiều Tịnh lặng lẽ cau mày.
Mà lông mày Sở Thừa tướng cũng nhíu lại chặt hơn.
Đại tẩu vốn không tình nguyện, khi nghe nói là Hạ thần y, mắt nàng ấy lập tức sáng lên.
"Mạn Nhu muội muội, Hạ Lan thần y này có phải vị trong truyền thuyết không?"
"Đúng vậy, Mạn Nhu cũng vì có duyên quen biết Hạ Lan thần y nên ông ấy mới chịu khám cho Đại ca." Sở Mạn Nhu nở nụ cười khéo léo, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy bộp chộp.
Nghe vậy, phu thê Sở Thừa tướng không khỏi sửng sốt, đưa mắt nhìn nhau.
Hạ Lan thần y đã nổi tiếng nhiều năm nay, nghe nói mọi bệnh nan y phức tạp, ông ta đều có thể chữa.
Nhưng tính tình ông ta cổ quái, không ai biết hành tung của ông ta, muốn ông ta khám cho còn khó hơn lên trời, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nể mặt ba phần.
Mà họ Hạ Lan ở Quốc Thành vốn rất hiếm, vậy nên mọi người đều ghi nhớ.
Không ngờ Sở Mạn Nhu lại quen biết Hạ Lan thần y. Nếu vậy, có phải chân của Dương Nhi càng có khả năng chữa khỏi không?
Sở Kiều Tịnh nhìn vẻ mặt mọi người mà nhướng mày.
Xem ra người này cũng có chút lai lịch.
Sở Mạn Nhu là nữ nhi khuê các mà lại có thể kết giao được với người thế này, còn đưa tới đây vào ngày hôm nay, xem ra nàng ta không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
Lúc này ông lão râu trắng phớt lờ đám đông, đi về phía trước như thể chốn không người. Nhìn những đốm đen lớn trên chân Sở Kỳ Dương, rồi lại nhìn châm bạc trong tay Sở Kiều Tịnh, ông ta lắc đầu như trống bỏi.
"Không được! Tuyệt đối không được! Độc tố trên chân người này đã tích tụ nhiều năm, có lẽ bây giờ độc tố đã lan đến thắt lưng, hấp tấp châm cứu thì đúng là đả thông được kinh mạch đấy nhưng lại khiến độc tố lan khắp toàn thân, cuối cùng ngạt thở mà chết!"
Đại tẩu ở bên cạnh nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức tái nhợt, đến phu thê Thừa tướng cũng không khỏi cứng người.
Sở Kiều Tịnh nhìn Hạ Lan thần y thật sâu, trong mắt có vẻ khen ngợi.
Những người chỉ nhìn thôi đã biết trúng độc thì không hiếm, nhưng biết độc tố đã lan tới eo thì e là không có mấy ai.
Nàng chợt tò mò, không biết y thuật của Phiêu Diêu thần y, sư phụ của Hạ Lan thần y phải cao đến mức nào rồi.
"Đúng là nếu thao tác không đúng cách sẽ gây ra hiện tượng như ông vừa nói."
Giọng điệu thờ ơ của Sở Kiều Tịnh vang lên, nàng đang định nói tiếp thì nghe Sở Mạn Nhu ngạc nhiên hô lên: "Tỷ tỷ, sao tỷ dám lấy tính mạng của Đại ca ra đùa như thế chứ?!"
Sở Kiều Tịnh chau mày, ánh mắt nhìn Sở Mạn Nhu hơi lạnh lùng.
Vẻ mặt Triệu Mộng Dao trở nên cực kỳ khó coi, hai tay trong ống tay áo không ngừng siết chặt.
Nhưng vì có người ngoài ở đây, mà nàng ấy cũng là người có văn hóa nên cố nén sự bất mãn trong lòng lại, giọng điệu lạnh lùng xa cách: "Mời Vương phi về cho, chuyện của phu quân ta thật sự không dám khiến Vương phi phiền lòng."
"Đại tẩu nói gì vậy? Huynh ấy là Đại ca thân thiết nhất và thương ta nhất, ta cũng giống Đại tẩu, cũng mong muốn huynh ấy có thể đứng lên đi lại được."
Nói rồi, Sở Kiều Tịnh đưa mắt nhìn Sở Mạn Nhu, đôi môi anh đào hé mở: "Còn nữa, mẫu thân ta chỉ sinh một mình ta, không có muội muội. Thừa tướng phủ là nơi trọng quy tắc, đừng lược bỏ từ không nên lược, ngươi vẫn nên an phận gọi Đại ca ta là Đại đường huynh, gọi ta là Thần Vương phi đi."
"Với lại ta nói là thao tác không đúng mới xuất hiện tình huống đó. Nhưng vào tay ta không có chuyện thao tác không đúng. Ta còn chưa nói xong ngươi đã vội đứng ra chỉ trích ta, ngươi nóng lòng muốn ly gián ta với người nhà ta đến vậy à?"
Sở Kiều Tịnh càng nói giọng càng trầm, không khí xung quanh dường như loãng đi đôi chút khiến người ta khó thở.
Sở Mạn Nhu bị nàng nhìn vô cùng hoang mang lo lắng.
Nàng ta vội quỳ xuống trước mặt phu thê Thừa tướng, nước mắt lưng tròng: "Đại bá, Đại bá mẫu, cháu chỉ lo lắng cho Đại ca… cho Đại đường huynh thôi chứ không có ý gì khác ạ."
"Hừ, lão phu mắc nợ Sở tiểu thư nên hôm nay mới đồng ý đến khám cho lệnh công tử. Ta không quan tâm chuyện vặt vãnh của nhà các ngươi, mong Thừa tướng đại nhân tìm cho lão phu một nơi thanh tịnh."
Hạ Lan thần y ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt cũng cực kỳ khó coi.
Nếu không phải vì… thì ông ta cũng chẳng tới gia tộc lớn để tâm những tranh đấu này.
"Người đâu, chuẩn bị một chỗ ở sạch sẽ thanh tịch cho lão nhân gia nghỉ ngơi." Sở Kiều Tịnh ra lệnh cho hạ nhân bên ngoài, sau đó lại đi về phía Sở Kỳ Dương chuẩn bị châm cứu.
Hạ Lan thần y giật mình, sau đó trên mặt có vẻ hơi tức giận: "Thần Vương phi có ý gì đây? Lão phu tới đây để khám bệnh cho huynh trưởng của ngươi, ngươi không định để lão phu khám à?"
"Vậy ta hỏi ông, ông có thể chữa khỏi chân cho Đại ca ta 100% không để lại hậu di chứng gì không?"
"Trên đời làm gì có bệnh nào có thể chữa khỏi 100%, huống chi độc trong chân Đại ca ngươi đã nhiều năm, lão phu chỉ có thể cam đoan lọc sạch độc tố được thôi, sau này đi lại vẫn phải có nạng."
"Nhưng ta có thể đảm bảo chữa khỏi chân cho Đại ca ta, không để lại di chứng, đi lại như người bình thường, vậy nên chuyện này không cần làm phiền ông đâu."
"Không thể nào!" Hạ Lan thần y trừng mắt giận dữ: "Cho dù sư phụ của ta ở đây cũng không thể làm được như lời ngươi nói. Lão phu thực sự chưa thấy nha đầu nào ăn nói hùng hồn như ngươi bao giờ! Hiện giờ lão phu cảnh cáo ngươi, nếu ngươi châm cứu, không cẩn thận là sẽ làm hại hắn đấy! Thừa tướng đại nhân, nếu để cho nàng ta làm bừa thì đừng nói lão phu thấy chết không cứu!"
Hạ Lan thần y nhìn Sở Kiều Tịnh như nhìn một phụ nhân vừa ngu dốt vừa độc ác.
Sở Mạn Nhu vẫn đang quỳ trên đất, thấy Sở Thừa tướng không thèm để ý đến mình, nàng ta liền chuyển hướng dập đầu thật mạnh với Tướng phu nhân.
"Đại bá mẫu, y thuật của Hạ Lan thần y cao thâm, không dễ gì Mạn Nhu mới mời tới được, người không thể để mặc cho Thần Vương phi làm bừa, hại Đại đường huynh được đâu ạ!"
Bình thường Tướng phu nhân vẫn luôn thích Sở Mạn Nhu, đương nhiên sẽ tin lời nàng ta nói.
Chỉ là nữ nhi của bà và Sở Mạn Nhu bên nào cũng cho là mình đúng, thật sự không thể thiên vị được.
Nhưng nếu danh y đã lên tiếng, hơn nữa còn nói dứt khoát như vậy, trong lòng Tướng phu nhân không khỏi dao động.
Sở Kiều Tịnh quay đầu, từ trên cao nhìn xuống Sở Mạn Nhu đang quỳ dưới đất, vẻ mặt bình thản: "Ồ, khó khăn lắm mới mời được á? Vậy ngươi nói cho ta nghe xem khó khăn nhường nào đi?"