• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng Tưởng Nhã Linh không lớn không nhỏ, vừa vặn để cho Hoàng tử và các gia quyến xung quanh nghe được rõ ràng.

Nhưng đối với Hoàng tử không có tiếng nói Dạ Chí Thần, và Hoàng tử phi "ngông cuồng", "không biết liêm sỉ" Sở Kiều Tịnh, những người còn lại hầu hết đều cười nhạo vài câu, không ai lên tiếng nói đỡ cho họ.

Sở Kiều Tịnh cũng nâng chén rượu lên: "Nói đúng lắm, tẩu rất đẹp, bảo sao lại ngu ngốc, đầu óc không linh hoạt cứ như bị kẹp ở cửa cung vậy, đúng là khiến ta được mở mang tầm mắt".

"Ngươi nói gì hả?"

Nụ cười giả tạo trên mặt Tưởng Nhã Linh biến mất ngay lập tức, đôi mắt hạnh mở to, san hô đỏ đeo trên tai rung lên.

Phải biết rằng tìm khắp cả Quốc Thành này cũng không có mấy tiểu thư khuê các nào dám nói với Tưởng Nhã Linh như thế này.

Nhưng dường như nàng ta nghĩ đến gì đó, bỗng nhiên lại tiếp tục nở nụ cười giả tạo kia, dùng giọng nói chỉ hai người họ có thể nghe được: "Lời này của muội muội nặng nề quá đấy! Bụng ngươi mãi không có động tĩnh gì, cho dù miệng lưỡi nhanh nhẹn sắc bén hơn nữa thì thế nào? Ngươi thổi gió bên gối cũng chẳng thổi vào, chẳng lẽ... Thần Vương điện hạ vẫn chưa chạm vào ngươi?"

Dạ Chí Thần siết chặt chén rượu trong tay.

Tuy rằng người khác không nghe thấy, nhưng từ nhỏ hắn đã luyện võ, cho nên đương nhiên tai thính hơn những người xung quanh, hắn nghe thấy hết không sót một chữ lời Tưởng Nhã Linh vừa nói.

Sở Kiều Tịnh phát hiện sống lưng hắn dần cứng đờ, bèn nghiêm nghị nói: "Dù sao đây cũng là thọ yến của bệ hạ, tốt nhất tẩu đừng bôi xấu Hiên Vương điện hạ như thế."

"Ý ngươi là gì? Sao tự dưng nhắc đến Hiên Vương điện hạ?"

"Tẩu xinh đẹp như thế, chẳng phải bụng cũng không có động tĩnh đó sao? Đáng lý ra, Hiền Vương phải rất thương yêu tẩu mới phải chứ."

Ngụ ý là Hiên Vương chạm vào ngươi hàng đêm mà ngươi cũng không có thai, vậy nghĩa là Hiên Vương không được.

Tưởng Nhã Linh đờ người, nàng ta không phải người mưu mô, chưa bao giờ chịu sỉ nhục thế này, thế là bỗng chốc không kiềm chế được, giơ tay lên định đánh Sở Kiều Tịnh.

Bàn tay không cầm chén rượu của Sở Kiều Tịnh giấu trong tay áo rộng, khi Tưởng Nhã Linh bước lên một bước để tát mình, nàng đâm nhẹ cây châm giữa các ngón tay vào eo nàng ta...

"Á..."

Tưởng Nhã Linh cảm thấy toàn thân lập tức tê dại, giây tiếp theo thấy Sở Kiều Tịnh thuận theo sức của nàng ta mà ngạc nhiên thốt lên, sau đó ngã phịch xuống đất.

Cây châm vừa rồi làm cho động tác của nàng ta khựng lại, cái tát không còn bao nhiêu lực.

Nhưng người ngoài nhìn vào là sẽ thấy cảnh Hiên Vương phi đánh Thần Vương phi, hơn nữa còn ngay trong yến tiệc long trọng trong cung.

"Hiên Vương phi, ngươi làm gì thế hả? Phật ý là đánh người vậy à?"

Sở Kiều Tịnh che mặt, trong đầu bắt chước dáng vẻ của Thượng Quan Ý, làm hốc mắt mình đỏ lên.

Nhưng cũng may trên mặt nàng có sẹo, cho dù thật sự bị tát cũng sẽ không đỏ như má bình thường hiện lên dấu vài ngón tay.

Những người hóng hớt vừa rồi đều ngó lại, Dạ Chí Thần lập tức đặt chén trà xuống bàn, quay người kéo Sở Kiều Tịnh dậy: "Có bị thương không?"

Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, Sở Kiều Tịnh vốn đang giả vờ rất đau, thấy hắn hỏi thế, nàng hơi ngẩn người.

"Thiếp... không sao ạ." Nàng nhìn vào mắt hắn, mượn sức cánh tay của hắn để ngồi dậy.

"Sao thế? Cùng là Vương phi, chẳng lẽ Nhị Hoàng tẩu lại cảm thấy mình cao quý hơn nàng ấy à?"

Dạ Chí Thần nheo mắt, cảm giác áp bức mạnh mẽ ập tới Tưởng Nhã Linh.

Ngụ ý là nếu bị người khác lợi dụng thì lời này sẽ bị hiểu thành cả nhà Hiền Vương không coi ai ra gì. Người có thể cao quý hơn Hoàng tử như Dạ Chí Thần cũng chỉ có Thái tử hoặc Hoàng thượng thôi.

Tưởng Nhã Linh bị khí thế và lời nói của hắn làm cho càng thêm hoảng loạn, trong mắt bỗng ậng lên nước mắt.

Thấy Dạ Minh Hiên tới gần, nàng ta như tìm được chỗ dựa: "Vương gia, thiếp không đánh nàng ta! Không đúng... Ý của thiếp là, thiếp không thật sự đánh nàng

ta!"

Dạ Minh Hiên lạnh lùng cao ngạo, nhưng không thờ ơ như Dạ Chí Thần, trông hắn ta khá trang nghiêm, không có nhiều cảm giác áp bức như Dạ Chí Thần.

Thấy Sở Kiều Tịnh ôm mặt ngoan ngoãn đứng cạnh Dạ Chí Thần, hắn ta chẳng những không nói lời giảng hòa mà ngược lại còn nở nụ cười không nóng không lạnh với Dạ Chí Thần.

"Tam đệ thật biết tạo cơ hội để mình nổi bật trước mặt phụ hoàng, đến thê tử của đệ cũng biết thu hút sự chú ý đến vậy."

Sở Kiều Tịnh hơi nhướng mày.

Hiền Vương này đúng là không thể đánh giá qua vẻ ngoài. Nhìn hắn ta cao ngạo lạnh lùng tựa mây, không tranh giành với đời, nhưng thực chất lại là người yêu quyền lực hơn bất cứ thứ gì.

Cứ nghĩ tới việc từ nhỏ tới lớn Dạ Minh Hiên đều được Hoàng đế yêu thích là biết chắc chắn hắn ta không phải người vô tích sự. Sở Kiều Tịnh thầm kiềm chế lại tâm trạng hơi nóng nảy của mình, yên lặng quan sát tình hình.

Dạ Chí Thần đỡ Sở Kiều Tịnh dậy, đi hai bước tới trước mặt Dạ Minh Hiền: "Rốt cuộc ta có muốn nổi bật hay không, ai khơi mào tranh chấp lần này, Nhị ca là người biết rõ nhất."

Dạ Minh Hiên cười khẽ, khóe môi nở một nụ cười hoàn mỹ, trông hắn ta rất phong độ thanh tao, lạnh lùng tiêu sái.

Còn Dạ Chí Thần thì như chim ưng trong đêm tối, trong nét tuấn mỹ mang theo sự tàn nhẫn bức người khiến người ta không kìm được mà muốn lại gần, nhưng lại không dám.

Hai Hoàng tử với phong cách hoàn toàn khác nhau đứng cạnh nhau thu hút ánh nhìn của các nữ quyền dự tiệc, bọn họ châu đầu ghé tai xì xào không ngớt.

"Hai vị Hoàng tử này thật khiến người ta cảm thán. Một người công trạng hiển hách nhưng không được sủng, một người tầm thường nhưng lại được bệ hạ chiều chuộng. Đúng là thế sự vô thường."

"Con mắt nào của ngươi nhìn thấy Hiên Vương điện hạ tầm thường hả? Từ nhỏ ngài ấy đã bái Tưởng Các lão học hỏi thơ văn, lại còn giỏi tranh tài hùng biện, mười tuổi đã ở bên cạnh bệ hạ nghe giải quyết chính sự, vậy mà ngươi lại nói ngài ấy tầm thường?"

"Ầy, dù thế nào thì ta nghe nói hai vị điện hạ này tuổi cũng trạc nhau, cả Thất điện hạ Dạ Tinh Húc nữa, ba người từng là ba người bạn thân thiết nhất, sao bây giờ lại trở nên giương cung bạt kiếm thể này?"

"Thế thì ngươi chưa biết rồi. Nghe nói sinh mẫu của Thần Vương điện hạ từng nấu cho mẫu phi của Hiền Vương điện hạ một bát canh có độc, mẫu phi của Hiện Vương nhắm mắt xuôi tay, không lâu sau thì sinh mẫu của Thần Vương cũng ra đi. Có lẽ Hiên Vương hận Thần Vương từ lúc đó, cho nên... "Ôi đáng sợ quá, đừng nói nữa!"

Hầu hết lời xì xào bàn tán của các nữ quyến đều lọt vào vai Dạ Chí Thần, Sở Kiều Tịnh cũng loáng thoáng nghe thấy đại khái.

Nàng đứng sau Dạ Chí Thần, chỉ có thể thấy gân xanh trên trán hắn dường như đang từ từ nổi lên.

Ký ức nguyên chủ để lại cho nàng về sinh mẫu của Dạ Chí Thần rất ít. Chỉ nghe nói từ nhỏ hắn đã mất mẫu thân, lại thêm địa vị của sinh mẫu hắn rất thấp cho nên không được bệ hạ sủng ái, vậy nên Dạ Chí Thần cũng không được cưng chiều.

Hôm nay nghe thấy, không ngờ đằng sau lại có nhiều chuyện như vậy, còn liên quan đến Hiên Vương nữa, Sở Kiều Tịnh bỗng thấy hơi khó tiêu hóa.

Dạ Minh Hiên cầm chén rượu trong tay lên, nhìn chén trà của Dạ Chí Thần trên bàn rồi nói: "Nếu đã gặp thì không nhắc lại những chuyện vô bổ kia nữa. Nào, ta uống một ly với đệ."

Dạ Chỉ Thần không nói gì, thị vệ thân cận đi theo sau hắn lập tức cúi người nói: "Bẩm Hiên Vương điện hạ, dạo trước Vương gia nhà ta bị bệnh, bệnh nặng mới khỏi không thích hợp uống rượu, mong điện hạ lượng thứ...

"Hình như ta đâu hỏi ngươi." Đôi mắt phượng của Dạ Minh Hiên lạnh lùng nhìn hắn ta: "Còn không mau rót rượu cho Vương gia nhà ngươi?" "Vương gia, chuyện này.."

Dạ Chí Thần nhìn thị vệ, ý bảo hắn ta đừng nói nữa, sau đó lạnh lùng nhìn Dạ Minh Hiên: "Thủ đoạn của Nhị ca càng ngày càng ngây thơ"

Sau đó hắn tiến lại gần hơn, hạ thấp giọng nói: "Mũi tên tẩm độc của Nhị ca không giết được ta, chẳng lẽ mấy chén rượu lại giết được ta chắc?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK