• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng lúc này, Sở Kiều Tịnh bưng chén thuốc bước vào, nhìn thấy vẻ mặt này của Đại ca mình, nàng lập tức đi qua kiểm tra hai chân của hắn.

"Dao Nhi, Kiều Tịnh, hình như ta mới cảm giác được… chân mình hơi đau…"

Có lẽ do hai chân đã không có cảm giác nhiều năm nên Sở Kỳ Dương vô thức cho rằng mình gặp ảo giác. Nhưng khi Sở Kiều Tịnh chẳng nói năng gì ấn vào huyệt vị của hắn…

Chân Sở Kỳ Dương đột nhiên co lại.

Động tác nhỏ này làm cả ba người đều ngây ra tại chỗ.

Triệu Mộng Dao há hốc miệng, lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì nước mắt đã tuôn rơi!

Sở Kỳ Dương khó tin nhìn chằm chằm chân mình, hắn thử cử động, quả thật có cảm giác!

Sở Kiều Tịnh kích động đẩy Triệu Mộng Dao đang lặng lẽ rơi lệ, cổ vũ: "Đại tẩu mau đỡ ca ca đi, tuy bây giờ huynh ấy không đi được, nhưng chắc vẫn đứng dậy được đấy! Tẩu nhanh lên đi kìa!"

Cũng không biết là người hầu nào nhanh nhẹn đi thông báo, Sở Thừa tướng và Thừa Tướng phu nhân vội vã lao vào từ bên ngoài.

Mũ của Sở Thừa tướng hơi xiêu vẹo, xem ra là vừa ngủ trưa thức dậy đã nghe tin, sau đó chạy thẳng tới đây luôn.

Sở Kỳ Dương cố sức vịn cánh tay Triệu Mộng Dao, chậm rãi đứng dậy từ bên giường. Khi nhìn thấy bóng dáng phụ mẫu của mình chạy vào, mũi hắn hơi cay cay.

Sở Thừa tướng đứng cách xa Sở Kỳ Dương một trượng, không dám lại gần, cứ như sợ làm vỡ thứ gì đó, ông há miệng run rẩy hỏi: "Con à, con… con cảm thấy thế nào?"

Sở Kỳ Dương cố nhếch môi lên, mặc dù hơi gian nan nhưng đó là lại là một nụ cười khổ tận cam lai, hắn chậm rãi đáp: "Bẩm phụ thân, Kiều Tịnh thành công rồi ạ!"

Thừa tướng phu nhân đột nhiên che miệng lại, lảo đảo suýt đứng không vững. Thị nữ ở bên cạnh vội vàng đỡ bà, nhưng lại thấy bà đã lấy khăn che miệng, khóc không thành tiếng.

Vốn dĩ tất cả những điều này đều nằm trong dự liệu, nhưng nhìn cảnh này, Sở Kiều Tịnh cảm thấy như có một dòng nước ấm chảy từ trái tim đến toàn thân, thậm chí mắt cũng trở nên đỏ hoe.

Ngoài cổng lại vang lên tiếng chạy bộ, Sở Mạn Nhu dẫn theo Hạ Lan thần y đến, có lẽ cũng đã nghe tin.

Phản ứng của Hạ Lan thần y không bình tĩnh hơn Sở Thừa tướng và Thừa tướng phu nhân là bao, cụ ông tiên phong đạo cốt đã hơn sáu mươi tuổi ngạc nhiên đi vòng quanh Sở Kỳ Dương mấy vòng, trông có vẻ vừa đáng yêu vừa khôi hài.

Trái ngược lại là Sở Mạn Nhu, nàng ta mở to mắt nhìn chân Sở Kỳ Dương, sau đó dời mắt sang nhìn Sở Kiều Tịnh chằm chằm.

Ở khoảng cách chưa tới ba trượng, trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta tràn ngập tia đao ánh kiếm.

Sở Kiều Tịnh liếc nhìn nàng ta với nụ cười nhạt trên khoé môi, thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt thù hằn của nàng ta.

Thấy các nữ quyến trong phòng đều xúc động lau nước mắt, Sở Kiều Tịnh nói: "Phụ thân, mẫu thân, hai người bình tĩnh lại đi ạ. Chân Đại ca mất cảm giác nhiều năm, cần phải ngâm thuốc ít nhất một tháng mới có thể bình phục hoàn toàn và đứng lên đi lại. Trước mắt chúng ta đừng kích động quá, cần để Đại ca tĩnh dưỡng thêm mới được."

Sở Thừa tướng quệt mồ hôi trên đầu, đường đường là Thừa tướng mà lại hấp tấp như thế, cứ như lúc già nổi tính trẻ con vậy.

Sở Kiều Tịnh đi qua đỡ Sở Thừa tướng ngồi xuống, phất tay ra lệnh cho vài người hầu đi chuẩn bị thuốc tắm, sau đó kê đơn thuốc đưa cho Triệu Mộng Dao.

Sau khi mọi thứ cuối cùng cũng trở lại bình tĩnh, Hạ Lan thần y đang thận trọng kiểm tra hai chân cho Sở Kỳ Dương lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm Sở Kiều Tịnh hồi lâu rồi đột nhiên quỳ phịch xuống trước mặt nàng.

Sở Kiều Tịnh giật nảy mình, lúc này mới nhớ mình từng đánh cược với người ta.

Sở Mạn Nhu ở phía sau đã sắp cắn nát hàm răng của mình, nhưng ở trước mặt bá phụ và bá mẫu, nàng ta không thể chối cãi được, chỉ có thể đi ra ngoài sân thực hiện đi ba bước quỳ chín bước lạy như đã cược.

Sở Kiều Tịnh vội vàng đỡ Hạ Lan thần y lên bằng hai tay: "Lão nhân gia, ta chỉ cược với ông vì tức giận nhất thời thôi, dù ta thắng được một lần, nhưng xét về việc chữa bệnh cứu người trong giang hồ, ông vẫn là tiền bối của ta. Người thầy thuốc luôn cần học hỏi thêm mới phải."

Hạ Lan thần y tâm phục khẩu phục nặng nề gật đầu, ánh mắt nhìn Sở Kiều Tịnh lại trở nên trong trẻo như ban đầu, trong mắt còn có thêm vài phần kính nể: "Vương phi nói rất đúng! Về điều kiện mà lão phu đã đáp ứng với người trước đó, xin người cứ việc mở lời!"

Sau khi đỡ Hạ Lan thần y đứng lên, Sở Kiều Tịnh cũng không thèm nhìn Sở Mạn Nhu ngoài sân.

Hai người ngồi lên ghế, sau đó Sở Kiều Tịnh mới chậm rãi lấy một tờ danh sách từ trong tay áo ra: "Làm phiền tiên sinh giúp ta tìm kiếm những thứ trong danh sách này."

Hạ Lan thần y là người thông minh, mở tờ danh sách ra đọc lướt qua rồi giao cho dược đồng bên mình, căn dặn: "Ngươi chuẩn bị đủ những thứ này trong vòng ba ngày, sau đó đưa tới Sở Thừa tướng phủ. Nhớ kỹ, tuyệt đối không được nhờ người khác làm hộ."

Tên dược đồng kia cũng khôn khéo, thấy tên thuốc trong danh sách đều là những loại thuốc quý hiếm, hắn ta liền biết có chừng mực.

Sở Thừa tướng mỉm cười nghe hai người trò chuyện, ánh mắt dời về phía Sở Mạn Nhu im lặng cúi đầu ngoài sân, nụ cười trên môi dần biến mất.

Đợi sau khi tiễn Hạ Lan thần y đi, Sở Thừa tướng đứng dậy đi ra sân, hỏi: "Ngươi đã biết tội của mình chưa?"

Sở Mạn Nhu run lên, cuống quýt cúi đầu: "Xin bá phụ bớt giận ạ…"

"Ta hỏi ngươi, ngươi đã sai chỗ nào?" Giọng Sở Thừa tướng càng lúc càng lạnh.

Sở Mạn Nhu càng run dữ dội hơn nữa, ngón tay chống dưới đất như muốn cào nát mặt đất lạnh lẽo.

"Mẫu thân ta nể tình ngươi là nữ nhi duy nhất của gia đình đệ đệ ruột ta, từ khi ngươi được sinh ra đã yêu thương ngươi, không ngại bàn bạc với ta nhiều lần rằng phải mời ma ma dạy lễ nghi trong cung đến dạy cho ngươi, nhưng còn ngươi thì sao? Nếu để người ngoài biết, nói ngươi ở Thừa tướng phủ không chịu học cái tốt, lại đi học ba cái thủ đoạn tranh giành tình cảm của đám thứ nữ gia đình bình thường kia, ngươi định làm cho cả Thừa tướng phủ cùng mất mặt chung với ngươi luôn sao?"

Lời này không quá thẳng thắn cũng đã đủ cho thấy thái độ của Sở Thừa tướng.

Thừa tướng phu nhân kéo Sở Thừa tướng, dùng mắt ra hiệu cho ông.

Sở Kiều Tịnh im lặng đứng một bên, trong lòng đã rõ.

Xem ra những lời nàng nói vào ngày hôm đó về vấn đề vì sao Sở Mạn Nhu lại biết được mọi hành động của mình, Sở Thừa tướng đã để ý, sau đó chắc chắn đã phái người bí mật điều tra.

Dù cho tất cả mọi người trong thiên hạ đều bị định kiến che mắt, nhưng người phụ thân Thừa tướng này của nàng thì không. Sở Thừa tướng là một người có đôi mắt tinh tường hiếm thấy trong thế giới rối ren này.

Nghĩ tới đây, Sở Kiều Tịnh chợt thấy trong lòng nhẹ nhõm ấm áp hơn rất nhiều.

Có lẽ vì có được một người phụ thân sáng suốt như ông, cũng có lẽ do bản thân nàng đã nghĩ thông suốt nhiều điều.

Sở Mạn Nhu hận đến mức trái tim như đang bị vô số con mèo cào xé. Đối mặt với cơn thịnh nộ của Thừa tướng, những lời giả dối của nàng ta bỗng trở nên yếu ớt và bất lực vô cùng.

Lúc này, dù nàng ta rất muốn chém Sở Kiều Tịnh thành vạn mảnh thì cũng chỉ có thể chịu đựng thất bại lần này: "Bá phụ, tiểu nữ biết sai rồi, tiểu nữ không dám xin bá phụ tha thứ dễ dàng, tiểu nữ bằng lòng chịu phạt ạ! Chỉ là tiểu nữ… tiểu nữ…"

Nói tới đây, nàng ta nằm rạp xuống đất, thấp giọng khóc nức nở.

Thừa tướng phu nhân nhíu mày, bà và lão phu nhân đều rất yêu thương Sở Mạn Nhu, thế là bèn nháy mắt ra hiệu cho Sở Thừa tướng.

Sau một lúc đối chọi trong im lặng, Sở Thừa tướng đứng dậy phất tay áo bỏ đi, lạnh lùng để lại một câu: "Nể mặt mẫu thân và phu nhân, lần sau không được lấy cớ này nữa! Phạt ngươi cấm túc một tháng, ngày nào cũng phải tới từ đường sám hối!"

Nhìn theo bóng lưng ông ấy rời đi, Sở Kiều Tịnh hít sâu một hơi.

Cuối cùng cửa ải đầu tiên sau khi về nhà cũng đã qua.

Tính ra Sở Kiều Tịnh đã rời Thần Vương phủ một thời gian rồi, nhưng nàng lại có cảm giác, nếu không phải ngày thường những người khác còn gọi nàng một tiếng Vương phi, nàng thật sự không muốn trở về Thần Vương phủ âm u trầm lặng đó.

Sau khi chữa khỏi chân cho Đại ca, thứ quan trọng trước mắt là vết sẹo trên mặt nàng. Sở Kiều Tịnh vừa đi về phòng của mình vừa suy nghĩ, mấy ngày nữa số dược liệu nhờ Hạ Lan thần y tìm giúp được chuyển tới là mặt nàng có thể điều trị rồi.

Mặc dù nàng không quá quan tâm mặt mình đẹp bao nhiêu, nhưng là nữ tử, có một khuôn mặt đầy sẹo này quả thật không thể nói nổi.

Không đợi nàng bước vào cửa, thị vệ thiếp thân của Sở Thừa tướng đã vội vã chạy ngang qua từ đằng sau, trông nét mặt hắn ta rất nghiêm túc.

Lòng Sở Kiều Tịnh chợt chùng xuống, nàng lập tức lặng lẽ đi theo sau, vừa bước vào sảnh chính đã thấy tên thị vệ kia đang cúi đầu nói nhỏ vào tai Sở Thừa tướng, còn đưa thứ gì đó qua.

Sau đó Sở Thừa tướng vung tay lên, tất cả người hầu yên lặng lui ra, tiện thể đóng cửa lại.

"Phụ thân, có chuyện gì thế ạ?" Sở Kiều Tịnh rất biết xem xét tình thế, cố ý hạ giọng ngồi phía sau bình phong hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK