Sở Kiều Tịnh nhìn hành động của hai người, tuy nàng không có võ công cao cường như Dạ Chí Thần, vậy nên thính giác rất tốt, nhưng từ khi nàng liên tiếp chữa bệnh cho Đại ca và Dạ Chí Thần, không gian nâng cấp, các giác quan của nàng cũng sớm vượt xa người bình thường.
Vì vậy nàng nghe thấy rõ cuộc trò chuyện của hai người.
Chuyện này khiến nàng sửng sốt, chẳng lẽ hắn đã điều tra ra người ám sát mình là Dạ Minh Hiền? Hay là chỉ đang thăm dò?
Nhưng dựa theo sự thù địch và căm ghét của Hiền Vương với Dạ Chí Thần, có lẽ hắn ta thật sự có thể làm ra chuyện này.
Dạ Minh Hiên chỉ thoáng ngẩn ra một chút rồi sau đó càng cười tươi hơn: "Tam đệ đang nói gì vậy? Nhị ca không hiểu ý đệ."
Thấy hắn ta làm như không hiểu, Dạ Chí Thần cũng không giận, hắn lùi về sau hai bước, cất giọng bình thản: "Chỉ cần trong lòng Nhị ca hiểu bổn vương đang nói gì là được rồi."
Dạ Minh Hiên nhún vai, sau đó giơ cao chén rượu trong tay lên: "Xem ra Tam đệ không chịu nể mặt ca ca ta đây rồi"
Khí thế hung hăng như vậy khiến những người xung quanh đều há hốc mồm.
Những người bình thường không ưa Dạ Chí Thần đều không hẹn mà cùng hóng hớt xem kịch, hy vọng Hiên Vương có thể chà đạp hắn thật hung ác.
Đôi môi mỏng của Dạ Chí Thần hơi mấp máy, vừa định nói gì đó thì thấy bóng dáng Sở Kiều Tịnh nhẹ nhàng lướt qua trước mắt, nàng tự rót cho mình một ly rượu, trầm giọng nói: "Phu quân nhà ta vẫn chưa khỏe hẳn, để Tam đệ muội kính Nhị điện hạ chén này.
Nói xong, nàng khéo léo giấu đi vẻ đáng thương sau khi bị "tát" vừa rồi, lấy tay áo che miệng, uống cạn chén rượu mạnh, sau đó úp ngược chén rỗng ra hiệu cho Dạ Minh Hiện.
Một loạt hành động như nước chảy mây trôi, không khiêm tốn cũng không hống hách.
Dáng vẻ này của nàng lại càng làm cho âm thanh xì xào bàn tán xung quanh lớn hơn một chút.
"Thần Vương phi này... đúng là co được duỗi được."
"Ngươi không nói ta cũng quên mất đây là nữ nhi của Thừa tướng, trước đây ta vẫn luôn cho rằng nàng ta là người ngang ngược hống hách, không ngờ mấy tháng không gặp, dường như nàng ta đã không còn như trước đây nữa?"
"Kệ nàng ta đi, dù sao ta thấy nữ nhân xấu xí này... À không phải, Thần Vương phi này được hơn Tưởng Nhã Linh kia nhiều."
Dạ Minh Hiền nheo mắt nhìn nàng, tuy hắn ta không quen Sở Kiều Tịnh này, chỉ nghe nói Chính phi của lão Tam là một cô gái ngốc suốt ngày chỉ biết đi theo phía sau theo đuổi hẳn.
Nhưng bây giờ gặp mặt, hắn ta lại thấy lời đồn không phải thật.
Dạ Minh Hiên thu lại nụ cười, lạnh nhạt đáp: "Không ngờ Chính phi của Tam đệ lại có tính này đấy. Thú vị, xem ra không thể tin lời đồn được."
Ánh mắt hắn ta nhìn Sở Kiều Tịnh như con sói tham lam nhìn chằm chằm con mồi, điên cuồng và khát máu.
Dạ Chí Thần khẽ cau mày, đưa tay kéo Sở Kiều Tịnh về.
"Ô, đây chẳng phải Nhị ca của ta sao?"
Đột nhiên, Dạ Tinh Húc đã ngà ngà say đi ra đúng lúc, kéo lấy Dạ Minh Hiền cười nói: "Nào nào nào, Nhị ca muốn uống rượu thì phải tìm ta. Hồi nhỏ ta thường hay ăn trộm rượu của huynh đó có nhớ không? Giống như hồi chúng ta mười ba tuổi ấy...
Không hổ là kẻ chuyên nói nhảm, Dạ Tinh Húc túm lấy Dạ Minh Hiền không buông, vừa lôi vừa kéo hắn ta đi khỏi chỗ Dạ Chí Thần, cuộc nói chuyện của hai người lập tức bị tiếng đàn sáo át mất.
Đôi mắt hẹp dài của Dạ Chí Thần nhìn Sở Kiều Tịnh, giọng nói trầm thấp hơn bình thường rất nhiều: "Vừa rồi ngươi làm gì thế hả?"
Sở Kiều Tịnh vẫn bình tĩnh như thường: "Chẳng phải ngươi nói ta phải cẩn thận lời nói hành động sao?"
"Cẩn thận lời nói hành động là để ngươi tới ngăn rượu giúp ta à?"
"Ở ngoài, thể diện của ngươi cũng là thể diện của ta, ta chỉ quan tâm thể diện của Thần Vương phủ và Sở Thừa tướng phủ thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều. Hơn nữa tuy độc trong người ngươi đã được lọc hết, nhưng vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, nếu vết thương cũ lại tái phát, chẳng phải ta cũng phải chịu khổ theo sao?"
Lúc này một tiểu thái giám đi tới, cúi đầu với mọi người ở đây rồi nói: "Bái kiến các vị chủ nhân, Hoàng thượng và Sở Quý phi muốn mời Thần Vương phi đến để hỏi chuyện ạ."
Sở Kiều Tịnh hơi giật mình, sau đó vẻ mặt dịu đi: "Phiền đại nhân chuyển lời."
Cuộc náo loạn cuối cùng cũng kết thúc bằng việc Sở Kiều Tịnh bị gọi đi.
Mọi người thấy không còn chuyện để hóng nữa thì tiếp tục nâng ly mời rượu nhau.
Trên đài cao, Đế vương và Hoàng hậu tôn quý ngồi ở ghế giữa, Sở Quý phi ngồi ở ghế phụ bên trái phía dưới.
Sở Kiều Tịnh đi lên bậc thang theo thái giám, qua mỗi bước đi, nàng đều cảm giác không khí trở nên loãng hơn.
Nàng cúi đầu, chậm rãi bước đến trước bục cao, quỳ xuống hành lễ.
Mặc dù Sở Quý phi đã ba mươi tuổi nhưng dung nhan vẫn rất đẹp, khi nhìn thấy Sở Kiều Tịnh, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn.
Hoàng đế cách xa hơn một chút, Sở Kiều Tịnh không dám nhìn kỹ đành thỉnh an theo phép tắc, yên lặng chờ hỏi.
Thiên tử đương triều Dạ Tông Đế là minh quân một đời, nhưng dù có tài có đức đến mấy cũng không thể thoát khỏi dòng nước ngầm cuồn cuộn trong Hoàng thành này.
Nghĩ đến hành vi tác phong của các Hoàng tử đại thần mà mình vừa thấy, nghe thấy, gặp gỡ trong bữa tiệc vừa rồi, Sở Kiều Tịnh chỉ thở dài.
Tông Đế cất giọng khiêm tốn trầm lắng: "Bình thân đi, đã rất lâu rồi trẫm không gặp ngươi, dạo này Thần Nhị bị bệnh, trẫm thấy ngươi cũng gầy ốm theo nó rồi đấy."
Lời hỏi thăm không mấy mặn mà khiến Sở Kiều Tịnh càng thêm thận trọng. Nàng lễ phép ân cần đáp lại lời của Tông Đế, sau đó nghe Hoàng hậu cười bảo: "Sở Thừa tướng là rường cột của quốc gia, đương nhiên Kiều Tịnh sẽ đặt đại cục lên hàng đầu, phu thê một thể, Thần Nhi ốm, Kiều Tịnh một lòng một dạ ở bên chăm sóc là chuyện tốt. Nhưng cô nương trước đây tròn trịa đầy đặn, bây giờ đã gầy như chiếc lá thế này thật khiến lòng người xót xa.
Sở Kiều Tịnh sửng sốt, sau khi mẫu phi của Hiền Vương qua đời thì liền tới làm con nuôi của Hoàng hậu, quan hệ của Dạ Minh Hiền và Dạ Chí Thần như nước với lửa.
Nếu Hoàng hậu muốn an ổn đoạt quyền thì nhất định phải hỗ trợ nhị tử của Hoàng thượng là Hiền Vương lên ngôi. Hơn nữa cô mẫu Sở Quý phi của nàng được Hoàng thượng sủng ái, sợ rằng Thừa tướng phủ và Thần Vương phủ đều là cái gai trong mắt Hoàng hậu.
Mà lời thương xót ngoài mặt của bà ta, ngụ ý là nàng gả vào Thần Vương phủ phải chịu tủi thân uất ức.
Một là muốn nói Dạ Chí Thần đối xử tệ bạc với Vương phi do Hoàng thượng ban hôn, không coi lệnh của Hoàng thượng ra gì, hai là muốn châm ngòi ly gián quan hệ giữa Thừa tướng phủ và Thần Vương phủ.
Một mũi tên trúng hai đích, một lời hai ý đúng là cao minh.
Sở Kiều Tịnh cúi đầu, che giấu vẻ hiểu thấu trong mắt, giọng nói bình tĩnh êm tai: "Cảm ơn Hoàng hậu quan tâm thương yêu, nhưng Thần Vương bị thương, con dâu lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên nên chỉ gầy đi một chút thôi ạ. Nhưng bây giờ Thần Vương đã khỏe, cũng có thể san sẻ nỗi lo cho bệ hạ được rồi." "Thì ra là vậy, thế hóa ra bổn cung nghĩ nhiều rồi."
Trong mắt Hoàng hậu thoáng qua vẻ thâm sâu khó lường.
Xem ra tin tức là thật, Sở Kiều Tịnh thật sự đã thay đổi.
Vừa rồi ở dưới đài, nàng có thể khiến cho hai phu thê Hiện Vương liên tiếp phải nhịn nhục, bây giờ lại mồm miệng sắc bén thế này.
Xem ra đây mới là bộ mặt thật của nàng, Sở Quý phi không có con, có lẽ Sở gia sẽ nâng đỡ ủng hộ Dạ Chí Thần.
Bà ta âm thầm kìm nén cảm xúc, trên mặt lại nở nụ cười khéo léo: "Vừa nãy bổn cung nghe nói dưới đài có tranh chấp, Hiên Nhi và Thần Nhi lại cãi nhau à?"
Hoàng hậu gắp một miếng bánh ngọt, ra vẻ thản nhiên hỏi.
Sở Kiều Tịnh khẽ mím đôi môi anh đào, hiện tại Hoàng thượng cũng đang ở đây, dù nàng nói thế nào cũng giống như can thiệp vào tranh chấp giữa các Hoàng thượng, châm ngòi ly gián.
Nàng suy nghĩ một lúc, rồi nói...