• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể Sở Kiều Tịnh cứng đờ, rốt cuộc Dạ Chí Thần muốn làm gì?

Rồi đột nhiên, nam nhân bật cười giễu cợt: "Ha, xem ra ta nghĩ nhiều quá rồi."

"Ngươi vẫn là người đó, chỉ là thủ đoạn cao siêu hơn chút thôi. Nhưng dù thế, ngươi cũng đừng hòng khiến bổn vương yêu ngươi."

Nghe thấy thế, Sở Kiều Tịnh ngạc nhiên nhìn hắn, hắn đang dùng mỹ nam kế dò xét nàng ư?

Nếu khi nãy nàng không mất hồn, hoặc thẳng thừng đấm hắn một phát, e rằng bây giờ hắn đã chất vấn nàng là ai rồi.

Rốt cuộc hắn trúng độc đến mức đầu óc có vấn đề, hay là vẫn luôn đánh giá thấp vẻ ngoài của mình vậy?

Với vẻ ngoài này của hắn, e rằng dù có là nam nhân cũng sẽ ngây người mất hai giây. Chẳng lẽ hắn cho rằng chỉ Sở Kiều Tịnh mới mất hồn trước hắn ư?

Sở Kiều Tịnh thầm khẽ nghiến răng, rõ ràng nam nhân này có thể dồn sức lực đi điều tra hung thủ hành thích hắn, nhưng hắn lại dùng nó để dò xét nàng.

Nàng không thèm quan tâm đến hắn, thử rụt cổ tay khỏi sự kiềm chế của hắn, nhưng cuối cùng chỉ có thể kết thúc trong thất bại.

Điều này khiến nàng hơi tức giận.

"Dạ Chí Thần, ngươi có thôi đi không? Ta từng gặp người tự luyến rồi, nhưng chưa từng thấy ai tự luyến như ngươi. Nếu ngươi còn nghĩ ta có mục đích xấu thì lát nữa mời ngươi viết thư hoà ly, đến hôm ngươi giải độc xong, chúng ta sẽ đi gặp Thánh thượng ngay."

Trong con ngươi đen nhánh của Dạ Chí Thần có gì đó lướt qua, hắn hơi cau mày, tay cũng thả lỏng hơn.

Sở Kiều Tịnh nhân cơ hội rút tay về, đứng lên.

Thấy dáng vẻ vội vàng tránh né của nàng, Dạ Chí Thần im lặng một lát rồi lặng lẽ cụp mắt, không biết đang nghĩ gì.

Trước đây nếu Sở Kiều Tịnh có thể tiếp xúc gần với hắn như thế, e rằng còn sẽ nói chuyện ấp úng.

Lúc trước nàng muốn có được tình yêu của hắn như thế, thậm chí còn không tiếc bỏ thuốc hắn.

Nhưng bây giờ, ánh mắt và dáng vẻ xa cách với hắn của nàng lại không giống như giả vờ.

Chẳng lẽ hắn thật sự hiểu lầm ý đồ của nàng? Nàng đã hết hy vọng từ lâu đúng như lời nàng nói ư?

Suy nghĩ trong đầu Dạ Chí Thần rất hỗn loạn, khiến hắn không thể bình tĩnh được.

Hắn nhắm mắt, lúc mở mắt ra thì lại trở về là Vương gia lạnh như băng kia.

"Cần ta chuẩn bị bút mực cho ngươi không?"

Dạ Chí Thần chỉ cảm thấy đau đầu, bực bội phất tay: "Tuỳ ngươi!"

Sở Kiều Tịnh lập tức vui vẻ hơn nhiều, cảm thấy ba ngày nay mình trắng đêm không ngủ giải độc cho hắn, bỏ biết bao công sức cuối cùng cũng không lãng phí. Nàng vội vàng rút châm bạc ra cất đi, sau đó nhanh chóng chuẩn bị giấy bút.

Dạ Chí Thần khép áo ngoài khoác trên vai lại, vịn cánh tay nàng chậm rãi đi tới trước bàn, chậm rãi viết hai lá thư hoà ly, sau đó ngẩng đầu nhìn nàng.

Không ngờ nữ nhân này lại vui vẻ đến thế.

Dù Sở Kiều Tịnh cũng không thể hiện sự vui mừng ra mặt, nhưng từ động tác nhanh nhẹn đưa mực đóng dấu cho hắn là có thể nhìn ra, nàng đang thở phào nhẹ nhõm.

Không biết tại sao, trong lòng Dạ Chí Thần chợt hiện lên một cảm xúc khác thường, nhanh đến mức hắn cũng không rõ cảm xúc đó là gì.

Hai người cẩn thận đóng dấu xong, Sở Kiều Tịnh chia hai bức thư ra đóng lại, bỏ vào trong ống trúc kín gió, sau đó mới nói: "Độc trong người ngươi thật sự rất khó giải, nhưng Lương Nhân là một người thông minh lanh lẹ, chắc sẽ nhanh chóng điều tra ra nguồn gốc của nó thôi."

Dạ Chí Thần không nói gì, hắn im lặng cất bút, lúc đang vịn bàn chậm rãi đứng dậy thì cơ thể chợt lung lay.

Sở Kiều Tịnh theo bản năng đỡ lấy hắn thì thấy môi của hắn như đang run rẩy, bèn giơ tay thăm dò nhiệt độ cơ thể hắn, có hơi nóng!

Rốt cuộc có chuyện gì? Ba ngày qua đều rất ổn, sao đột nhiên lại lên cơn sốt rồi?

Dạ Chí Thần cũng cảm thấy hơi choáng váng, vội ép bản thân đứng vững, nhỏ giọng nói: "Chắc tại bị lạnh."

Đúng lúc Mai Anh bưng thuốc đi vào.

Dạ Chí Thần lại nằm lên giường, cau mày uống bát thuốc vô cùng đắng kia.

Sở Kiều Tịnh cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được. Trực giác nói với nàng, chuyện Dạ Chí Thần lên cơn sốt chắc chắn không bình thường, cảm giác lo lắng lặng lẽ dâng lên.

Nàng vội vàng kiểm tra cẩn thận vết thương của hắn một lần nữa, phát hiện trên người hắn không có chỗ nào bất thường cả. Trong lúc Sở Kiều Tịnh đang nhíu chặt mày, bên ngoài vang lên giọng nói của Lương Nhân.

Thượng Quan Ý bưng một đĩa bánh ngọt đi sau lưng Lương Nhân, trên mặt luôn giữ nụ cười khéo léo ngọt ngào.

"Thần ca ca bệnh lâu như thế, chắc chắn sẽ thấy nhạt miệng, cho nên Ý Nhi làm một ít bánh ngọt, chàng nếm thử nhé?"

Dứt lời, nàng ta nhìn về phía Sở Kiều Tịnh, cười nói: "Vừa khéo tỷ tỷ cũng ở đây, cùng nhau thưởng thức nha?"

Sở Kiều Tịnh hờ hững đáp: "Không cần, ta ăn rồi."

Đáy mắt Thượng Quan Ý thoáng dao động, nàng ta cầm lấy một miếng bánh ngọt trong đĩa, đưa đến bên miệng Dạ Chí Thần: "Vậy Thần ca ca, chàng nếm thử đi, thiếp đã mất cả buổi chiều trong bếp đấy."

Dạ Chí Thần nhận lấy bánh ngọt, chậm rãi cho vào miệng, nét mặt không có gì thay đổi, nhưng không ai phát hiện, trên trán hắn dần có mồ hôi lạnh rỉ ra.

Thượng Quan Ý rất vui vẻ, nàng ta vội bưng đĩa đi tới cạnh Sở Kiều Tịnh, năn nỉ nàng: "Tỷ tỷ, cứ coi như nể mặt ta đi. Ta mất cả buổi chiều mới làm được mấy cái đấy…"

Sở Kiều Tịnh thầm nguýt mắt lườm, nghĩ thầm đồ thảo mai này đúng là biết diễn, nàng vừa định lên tiếng từ chối thì chợt sửng sốt.

Dù rất nhẹ, gần như không thể ngửi thấy, nhưng vào thời điểm cuối cùng khi nàng chun mũi hít một hơi, nàng vẫn ngửi được một… mùi hương rất nhẹ từ trên người Thượng Quan Ý.

Không phải mùi hoa, không phải mùi thức ăn, cũng không phải mùi xông của cung đình…

Mùi hương này từ đâu ra? Lúc trước khi đi lướt qua nàng ta, nàng cũng không ngửi thấy mùi hương kỳ lạ này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK