• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dạ Chí Thần im lặng nhìn chằm chằm nàng, dường như muốn nhìn ra điều gì từ nét mặt của nàng, nhưng lại thất bại.

"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"

"Ta giúp ngươi giải độc hoàn toàn, ngươi cho ta một lá thư hòa ly, được chứ?"

Dạ Chí Thần thoáng sửng sốt, sau đó vô thức nhíu mày: "Ngươi lại muốn giở trò gì đây?"

Tiếng đao kiếm va chạm bên ngoài vẫn còn tiếp tục, hai người lại chẳng hề để tâm.

Nhìn thấy dáng vẻ đa nghi của hắn, Sở Kiều Tịnh chợt thấy hơi buồn cười.

Nàng hơi che miệng, đôi môi anh đào hé mở: "Vương gia cảm thấy nét mặt ta không đủ nghiêm túc ư? Nên ngươi mới cho rằng là ta đang giở trò?"

Nghe thấy thế, con ngươi Dạ Chí Thần trở nên sâu thẳm, đôi mắt đen thẳm dò xét nàng, dường như muốn nhìn thấu nàng.

Nhưng hắn nhìn một lúc lâu, chỉ thấy tuy trong mắt nàng đang có ý cười, nhưng thái độ lại cực kỳ nghiêm túc, khiến hắn bỗng chốc không thể nhìn thấu.

Nhưng thành kiến ăn sâu bén rễ với nàng vẫn khiến hắn cảm thấy nữ nhân này chỉ đang muốn thu hút sự chú ý của hắn thôi.

"Chiêu vờ tha để bắt cũng vô dụng với bổn vương thôi."

Sở Kiều Tịnh chỉ cảm thấy hắn không phải đang bị thương ở vai mà bị thương ở đầu mất rồi. Dù là người vẫn luôn giữ được bình tĩnh như nàng cũng không khỏi cảm thấy bực bội.

"Ngươi coi trọng bản thân quá rồi đấy. Sở Kiều Tịnh yêu ngươi trước kia đã chết, bây giờ ta chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn. Dù sao ngươi cũng ghét ta, vậy thì cần gì không để ta được như ý, cũng để ngươi vui vẻ? Ta chữa trị giúp ngươi, ngươi chỉ cần hoà ly trong hoà bình với ta thôi."

Yết hầu Dạ Chí Thần trượt lên xuống, lúc này gương mặt mang theo vết sẹo của nữ nhân vừa lạnh lùng vừa nghiêm túc.

Hắn không hiểu lý do tại sao, chỉ cảm thấy mấy ngày qua, nàng trở nên khác trước từ trong ra ngoài, nói là biến thành hai người hoàn toàn khác cũng không quá.

Dạ Chí Thần im lặng suy nghĩ một lát, trong đầu nhớ lại những hình ảnh lúc ba tháng trước, mấy người họ dùng đủ mọi cách "ép" hắn cưới Sở Kiều Tịnh.

Một ngọn lửa vô hình dâng lên từ trong đáy lòng, đầu vai cũng chợt thấy đau đớn theo.

Sở Kiều Tịnh tưởng độc tính của hắn bắt đầu phát tác, vội vàng thò đầu xem thử, nhưng lại bị hắn ngăn cản, lạnh lùng nói: "Hoà ly? Ngươi chưa đủ tư cách đâu."

Sở Kiều Tịnh thoáng sửng sốt, không ngờ thái độ của hắn lại thay đổi xoành xoạch như thế. Nàng bỗng thấy khó chịu, liền thuận tay ném túi châm bạc vừa mới cất vào lên bàn.

"Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì? Được hay là không, trả lời thẳng một câu luôn đi!"

Dạ Chí Thần nhìn chăm chú vào nàng, nghiến răng gằn từng chữ: "Sở Kiều Tịnh, ngươi chỉ xứng bị bỏ thôi!"

Chín chữ, gần như thít ra từ kẽ răng.

Nghe thấy thế, Sở Kiều Tịnh chẳng những không tức giận mà còn bật cười, ngón tay đột nhiên điểm vào một huyệt vị của Dạ Chí Thần.

Dạ Chí Thần lập tức cảm thấy cơ thể mềm nhũn, trên tay không còn chút sức lực nào nữa.

Sở Kiều Tịnh hài lòng nhìn ánh mắt ngạc nhiên của hắn, sau đó giẫm một chân lên giường nhỏ, kéo cổ áo của hắn, hai người lập tức kề sát vào nhau.

Sở Kiều Tịnh chậm rãi cong môi, dưới ánh mắt như muốn giết người của hắn, nàng đưa mặt đến gần, cuối cùng dừng lại bên tai hắn.

"Dạ Chí Thần, nói dễ nghe là ta đang thương lượng với ngươi, còn nói thẳng ra là ta đang cho ngươi biết suy nghĩ của ta. Dù sao bây giờ mạng của ngươi cũng đang nằm trong tay ta."

Dứt lời, nàng lại vỗ lên mặt hắn một cái, sau đó mới đứng thẳng dậy, lại khôi phục dáng vẻ tao nhã, giống như mọi hành động khi nãy đều không phải nàng làm ra.

"Sở Kiều Tịnh, ngươi đang tự tìm đường chết đấy!" Dạ Chí Thần khàn giọng nói, trong mắt có sát khí thấp thoáng.

Nhưng hắn không thể cử động, chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng như thế.

"Ha, Vương gia đừng nên lắm mồm thì hơn, ta vẫn chưa giải độc cho ngươi đâu. Theo tình hình hiện tại, e rằng ngươi phải chết trước mặt ta rồi."

"Ngươi… đang uy hiếp bổn vương sao?"

"Cũng không thể xem là uy hiếp được, ta chỉ đang nhẹ nhàng ôn hòa trao đổi với Vương gia thôi." Sở Kiều Tịnh cười khẽ, nói dửng dưng như thật.

Dạ Chí Thần nhướng mày, nhẹ nhàng ôn hòa? Nếu thái độ này của nàng là nhẹ nhàng ôn hòa, thì e rằng trên đời không có gì gọi là phẫn nộ nữa.

"Vương gia, hay là ngươi thích ta?" Nói xong, Sở Kiều Tịnh không hề báo trước đột nhiên đến gần một lần nữa.

Nàng nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên, trong mắt lộ vẻ gian trá: "Nếu đã thế thì không hoà ly cũng được. Sau này chúng ta sẽ ôn lại kỷ niệm đêm hôm đó…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK