• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy nàng ngây người, Thượng Quan Ý lặng lẽ nhíu mày, sau đó nói: "Tỷ tỷ không thoải mái ở đâu sao? Hay là để Ý Nhi…"

Nàng ta còn chưa nói hết câu thì Dạ Chí Thần ở trên giường phía sau chợt phun ra một ngụm máu!

Mấy người trong phòng đều sửng sốt.

Thượng Quan Ý lập tức xoay người cho người đi mời thái y.

Sở Kiều Tịnh tiến lên phía trước bắt mạch cho Dạ Chí Thần, tập trung dò xét.

"Thần ca ca, chàng sao rồi?" Thượng Quan Ý lập tức rơi nước mắt, giọng nói còn hơi run rẩy.

Thái độ muốn bao nhiêu đau lòng là có bấy nhiêu, nhưng sâu trong con ngươi lại lộ vẻ đã đạt được mục đích.

Lương Nhân cũng cau mày, hắn ta nhìn về phía Sở Kiều Tịnh, thấy nàng vẫn rất bình tĩnh thì không nhịn được hỏi: "Vương phi, xảy ra chuyện gì thế?"

Sở Kiều Tịnh đáp: "Mạch này của hắn…"

Không đợi nàng kịp nói, thái y đã vội vã đến nơi, sau khi kiểm tra cho Dạ Chí Thần thì nhíu chặt mày, một lúc lâu sau đó mới nói: "Mạch đập của điện hạ rất yếu, việc hộc máu cũng là vì nhịp đập không ổn định khiến lồng ngực khó chịu bức bối."

Thượng Quan Ý nắm chặt tay Dạ Chí Thần, nước mắt lã chã: "Có nguy hiểm đến tính mạng không?"

Lão thái y sờ râu, không trả lời nàng ta mà quay đầu hỏi Sở Kiều Tịnh: "Mấy ngày qua Vương phi là người châm cứu cho điện hạ phải không? Cách châm cứu mà người dùng, trước đây chưa từng được ghi lại đúng chứ?"

"Phải."

"Vương phi có kinh nghiệm học y chẩn bệnh cứu người không?"

"Có thì sao mà không có thì sao?"

Thái y càng nhíu chặt mày hơn: "Mong Vương phi đừng châm cứu cho điện hạ nữa! Ta tinh thông châm cứu nhiều năm cũng chưa từng thấy cách châm cứu nguy hiểm thế này bao giờ, lỡ như điện hạ xảy ra chuyện gì, e rằng Vương phi không gánh nổi trách nhiệm đâu…"

"Ông chưa từng gặp thì nên học tập, chứ không phải ở đây phản bác ta." Sở Kiều Tịnh cất giọng lạnh lùng và kiên quyết, ngắt lời ông ta không chút khách sáo.

"Mạch đập của điện hạ đúng là rất yếu, nhưng tim của điện hạ có ảnh hưởng gì không? Người trúng độc chủ yếu phải theo dõi tim, dù mạch đập ổn định nhưng độc vào trong phổi thì làm sao còn khả năng cứu sống được nữa?"

Thái y lập tức đỏ mắt, tức giận nói: "Việc này…"

Sở Kiều Tịnh cười khẩy: "Chỉ dựa vào mạch đập đã ở đây phê phán ta, vậy thì chi bằng đi bắt mạch cho người chết đi, mạch đập của người chết là ổn định nhất đấy!"

Dứt lời, nàng không quan tâm đến thái y đang giậm chân, cầm lấy châm bạc tiến lên, nhưng lại bị Lương Nhãn ngăn cản.

"Ngươi muốn ngăn cản ta à?" Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu cất giọng bình thản, nhưng lại mang theo sự uy nghiêm.

Môi Lương Nhân khẽ mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng lúc này lại thấy Thượng Quan Ý chuyển ánh mắt đẫm lệ yêu kiều về phía nàng, khóc lóc: "Vương phi, dù ngày thường Vương gia hơi lạnh lùng với tỷ, nhưng dù gì chàng ấy cũng là phu quân của tỷ mà!"

"Hắn là phu quân của ta, cũng là phu quân của ngươi." Sở Kiều Tịnh bình tĩnh nhìn nàng ta, gằn từng câu từng chữ.

Đôi mắt sáng ngời như có khả năng xuyên thấu, có thể nhìn thấu người khác, khiến Thượng Quan Ý không khỏi run rẩy.

Đúng lúc này, Dạ Chí Thần nằm trên giường cuối cùng cũng ổn định lại được nhịp thở, cố gắng lấy lại tinh thần, yếu ớt cất lời: "Tất cả các ngươi ra ngoài, Vương phi ở lại."

Thái y thoáng sửng sốt, sau đó mới khuyên nhủ: "Điện hạ, khi nãy…"

"Đi ra ngoài!"

Dù rất yếu ớt, nhưng giọng điệu của Dạ Chí Thần lại cực kỳ kiên định, thậm chí còn cứng rắn hơn cả ngày thường.

Lương Nhân băn khoăn mất một lúc, sau đó buông cánh tay đang ngăn cản Sở Kiều Tịnh xuống.

Sở Kiều Tịnh cầm châm bước tới, chỉ trong nháy mắt đã giúp Dạ Chí Thần ngùng ho, sau đó cười khẽ nói với thái y: "Đến lượt ông tới xem đi, xem mạch đập có ổn định không?"

Thái y đỏ bừng mặt, không phục tiến lên chẩn mạch, sau đó hoàn toàn nghẹn họng.

Lợi dụng lúc người khác không chú ý, Thượng Quan Ý trừng thái y một cái, sau đó nắm lấy tay áo Dạ Chí Thần, nhẹ nhàng nói: "Mấy ngày nay tỷ tỷ cũng mệt rồi, chi bằng cho tỷ ấy về nhà nghỉ ngơi, để Ý Nhi chăm sóc chàng. Dù thiếp không am hiểu y thuật bằng tỷ tỷ, nhưng dù chỉ bưng trà rót nước, thiếp cũng sẵn lòng…"

Nói đến đây, nàng ta làm ra vẻ uất ức đến mức nói không nên lời, nhìn Dạ Chí Thần bằng đôi mắt đỏ ửng, tựa như một con thỏ nhỏ đáng thương.

Lương Nhân đứng phía sau im lặng nhìn Dạ Chí Thần, sau đó lại nhìn về phía Sở Kiều Tịnh.

Dù mấy ngày trước Sở Kiều Tịnh từng đảm bảo có thể giải độc thành công, nhưng theo hắn ta thấy, có thêm một Thượng Quan Ý hầu hạ vẫn tốt hơn. Nhưng vấn đề là…

Dạ Chí Thần vỗ nhẹ mu bàn tay của Thượng Quan Ý, nhỏ giọng nói: "Nàng yếu ớt, vẫn nên trở về trạch viện nghỉ ngơi thì hơn, ta đã không sao rồi."

Lời từ chối như gần như xa, còn mang theo sự dịu dàng hiếm có khiến hai mắt Thượng Quan Ý càng đỏ hơn.

Dạ Chí Thần vừa ngước mắt lên, Lương Nhân đã lập tức hắng giọng, nghiêm túc nói: "Đêm đã khuya, mời Thượng Quan cô nương trở về cho."

Thượng Quan Ý kìm nén nỗi bất an và không cam lòng, ngoan ngoãn hành lễ lui xuống.

Lúc đi ngang qua cửa lần nữa, rõ ràng nàng ta cảm nhận được Sở Kiều Tịnh hít sâu một hơi, sau đó nhanh chóng bình thường trở lại.

Bước ra sân, Thượng Quan Ý thở nặng ra một hơi, cuối cùng vẫn không nhịn lòng được, quay đầu nhìn về phía phòng của Dạ Chí Thần từ xa.

Không đâu, Sở Kiều Tịnh không thể nào ngửi thấy được, mùi hương trên cơ thể nàng ta rất nhẹ, nàng không thể nào nhận ra được!

Thái y nhanh chóng xin lui, sau đó cố ý đi một vòng lớn, được Quách Hà đưa trở lại bên cạnh trạch viện của Thượng Quan Ý, ông ta cúi người hành lễ: "Xin cô nương tha lỗi, y thuật của Thần Vương phi thật sự cao siêu hơn ta quá nhiều!"

Thượng Quan Ý hừ lạnh, vung tay: "Thôi, lần này cũng coi như là sai lầm của ta vì đã đánh giá cao y thuật của ông!"

"Còn nữa, ông chắc chắn cách kia chỉ trông hơi nghiêm trọng chứ không thật sự làm hại Vương gia chứ?"

Hừ, kế này không thành thì nàng ta vẫn còn kế khác!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK