"Quách Hà, ngươi phụ trách đi hỏi thăm thử, trong mấy ngày Sở Kiều Tịnh ở Thừa tướng phủ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Thị vệ tên là Quách Hà bỗng sững người, không dám hỏi nhiều, sau khi nhận lệnh thì lặng lẽ lui xuống.
Từ khi nàng ta thành thân đến nay, Sở Kiều Tịnh thay đổi quá rõ ràng, bây giờ lại còn biết y thuật, một kẻ ngốc nổi danh lại có y thuật cao siêu như bây giờ, ngay cả khí chất cũng khác đi, thật sự khiến người ta nghi ngờ.
Hay là…
Đây mới là dáng vẻ thật sự của Sở Kiều Tịnh?
Thượng Quan Ý tiện tay hái một cành liễu, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay giày xéo, chút cảm xúc vẫn luôn ẩn sâu dưới đáy mắt biến thành ngọn lửa giận dữ, như muốn đốt cháy trạch viện của Sở Kiều Tịnh ở bên cạnh.
Trong trạch viện bên cạnh, Sở Kiều Tịnh bảo Dư Tây canh gác, sau đó gọi Lương Nhân vào sảnh chính, bảo Mai Anh dâng trà.
Nàng ngồi ở vị trí đầu, thuận tay ra hiệu.
Lương Nhân thoáng sửng sốt, sau đó từ chối một cách lạnh lùng và hời hợt: "Vương phi, thế này không đúng quy tắc, thuộc hạ vẫn nên đứng nói chuyện thì hơn."
Sở Kiều Tịnh chỉ hờ hững bưng lấy trà từ trong tay Mai Anh, sau đó bảo nàng ấy đặt một chung trà khác lên bàn phụ.
"Vương phi hoà nhã, ngươi không cần cẩn thận như thế." Lúc đi ngang qua bên cạnh hắn ta, Mai Anh dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy khuyên một câu.
Sắc mặt Lương Nhân liên tục thay đổi, sau đó mới ngồi xuống chỗ ngồi bên dưới Sở Kiều Tịnh như đang ngồi trên bàn chông.
"Sáng nay trước khi xảy ra chuyện, ngươi có phát hiện chuyện kỳ lạ gì không?" Sở Kiều Tịnh nói thẳng vào vấn đề, giọng điệu và ngữ khí đều rất bình tĩnh.
Nàng đã xem tình trạng của Dạ Chí Thần, đây là một chất độc không thường gặp, nếu muốn trị tận gốc, tốt nhất phải biết xuất xứ của nó.
Lương Nhân im lặng, trầm ngâm một lát rồi mới chậm rãi nói: "Cũng không có chuyện kỳ lạ gì, lúc Vương gia trúng tên, ta lập tức đi kiểm tra ngay, nhưng không phát hiện dấu hiệu lạ gì cả, việc này khiến người ta cảm thấy rất khó hiểu. Sau đó ta có phái người gấp rút đi điều tra, nhưng cũng không điều tra ra nguyên do, bây giờ chỉ có thể xác định một điều là mũi tên có độc kia đến từ Cấm quân."
Động tác thưởng thức trà của Sở Kiều Tịnh khựng lại, nàng có thể cảm nhận được Lương Nhân vẫn đang che giấu điều gì đó.
Nàng chậm rãi nhìn về phía hắn ta, thấp giọng hỏi: "Mỗi một câu ngươi nói đều có thể giúp Vương gia giải độc, cho nên… ngươi vẫn định giấu diếm ta sao?"
Trong mắt Lương Nhân loé lên vẻ khác thường, hắn ta không ngờ nàng lại có thể nhận ra.
Có điều…
"Xin thứ lỗi thuộc hạ vượt quyền, trong mắt người của Thần Vương phủ, y thuật của người cũng kỳ lạ như chuyện Vương gia bị tập kích vậy."
Nghe hắn nói thế, Sở Kiều Tịnh vẫn rất bình tĩnh, nàng chậm rãi cất lời: "Sở dĩ các ngươi không biết ta biết y thuật là vì trước kia Vương gia có bị tập kích bao giờ đâu. Chẳng lẽ trước khi gả đến đây ta còn phải viết báo cáo, nói ta biết cái gì không biết cái gì thì mới có thể gả cho Dạ Chí Thần à?"
Lương Nhân lúng túng ho khan một tiếng, sau đó mới nói tiếp: "Trước mắt chỉ có Hoàng thượng có thể điều khiển Cấm quân, chuyện này không thể điều tra sâu hơn, nhưng có lẽ thuốc độc đó đến từ Tây Quận."
Sở Kiều Tịnh im lặng suy nghĩ.
Dù Dạ Chí Thần không được yêu thương, nhưng chắc hẳn Hoàng thượng sẽ không phái người ám sát nhi tử của mình.
Tuy nói chỉ Hoàng thượng có thể điều động Cấm quân, nhưng người có thể có được mũi tên cũng không phải số ít.
Dù mũi tên ở Cấm quân đều sẽ được ghi chép lại, nhưng trong một trận chiến, mất mấy mũi tên cũng là chuyện bình thường.
Một vài quốc gia nhỏ ở phía Tây thường có một vài chủng tộc xuất quỷ nhập thần, bình thường gần như không có liên hệ với Bất Dạ Quốc, tất cả đều hoạt động ở khu biên giới, việc gì kiếm được tiền đều sẽ làm, đây vẫn luôn là một trong những vấn đề Hoàng đế đương triều lo nghĩ.
Mấy ngày ở Thừa tướng phủ, lúc rảnh rỗi, nàng sẽ tìm vài quyển sách để tìm hiểu tình huống đại khái của thế giới này.
Nghe nói người ở Tây Quận đa số đều giỏi dùng độc, nếu độc mà Dạ Chí Thần trúng xuất phát từ Tây Quận thì cũng dễ hiểu, chẳng trách ngay cả thái y của hoàng cung cũng phải bó tay.
Rõ ràng người hành thích không muốn để lại cho hắn một chút cơ hội sống nào. Nếu không nhờ nàng có thuật châm cứu cao siêu, e rằng Dạ Chí Thần đã không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai rồi.
Mặt trời đã ngả về Tây, Lương Nhân báo cáo đơn giản một vài chi tiết khác xong, Sở Kiều Tịnh bèn bảo hắn ta trở về, tiếp tục trông coi Vương gia nửa bước không rời.
Lương Nhân đang định ra ngoài thì lại xoay người một lần nữa, thi lễ với Sở Kiều Tịnh, đột nhiên hỏi: "Thuộc hạ xin phép nhiều chuyện, cho hỏi Vương phi… thật sự có thể chữa khỏi cho chủ nhân sao?"
Hắn ta nói khá nhỏ, nhưng Sở Kiều Tịnh có thể nghe ra sự run rẩy trong câu hỏi đó.
Lúc này Sở Kiều Tịnh mới thật sự nhận ra tình cảm giữa cận vệ này và Dạ Chí Thần sâu sắc hơn trong tưởng tượng của nàng rất nhiều.
Hắn nói là chủ nhân, chứ không phải Vương gia.
Sở Kiều Tịnh từ từ đứng dậy nhận lễ của hắn: "Nếu ta đã nói thế thì đương nhiên có thể làm được."
Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái, Lương Nhân lại cúi đầu một lần nữa làm tròn lễ nghi, sau đó mới lui ra ngoài.
Sở Kiều Tịnh ngẩng đầu thở dài một hơi, thay đổi ấn tượng xấu nguyên chủ để lại cho người khác thật sự không phải chuyện dễ dàng.
Trong phòng đã tối dần, Sở Kiều Tịnh thắp nến, tính toán còn hơn một canh giờ nữa mới phải tiếp tục giải độc cho Dạ Chí Thần, nàng bảo Mai Anh đóng cửa, đi vào phòng ngủ ngồi xuống trước gương.
Nàng giơ tay sờ lên khuôn mặt mình.
Bây giờ chỉ có thể đợi dược liệu của Hạ Lan thần y. Nếu không có vết sẹo này, không biết sẽ trông như thế nào đây?
Ba ngày chậm rãi trôi qua, ngày nào Sở Kiều Tịnh cũng giải độc chữa thương cho Dạ Chí Thần đúng giờ. Dù hai người vẫn sẽ cãi vã, Dạ Chí Thần vẫn sẽ đánh giá và nghi ngờ, nhưng trong lúc tiếp xúc cũng khó tránh khỏi trở nên hòa thuận hơn.
Còn bốn huynh đệ Dư gia và Lương Nhân thì cùng nhau trông chừng toàn bộ Thần Vương phủ còn hơn cái thùng sắt. Có người mượn lý do thăm hỏi đến dò xét chuyện Dạ Chí Thần bị đâm đều bị chặn lại bên ngoài.
Dù làm thế này hơi cứng nhắc, nhưng chuyện mũi tên đó thật sự quá kỳ lạ, Sở Kiều Tịnh không muốn có thêm rắc rối trước khi biết rõ chân tướng, Dạ Chí Thần cũng cảm thấy phải hành động khiêm tốn thì tốt hơn, vậy là hai người kiên quyết đưa ra quyết định này.
Lúc đầu Thượng Quan Ý vẫn tỏ thái độ phản đối chuyện này, nhưng khi nàng ta thấy Dạ Chí Thần cũng đồng ý đóng phủ tạm thời thì cuối cùng chỉ có thể im lặng.
Trong ba ngày này, Sở Kiều Tịnh dốc hết sức khống chế xu hướng lan ra của chất độc.
Mỗi một châm nàng đều phải suy xét và xác nhận nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy vết thương bị đâm xuyên qua trên vai Dạ Chí Thần, nàng luôn cảm thấy sợ hết hồn hết vía.
Tại sao lại như thế?
Rõ ràng nàng từng nhìn thấy nhiều cảnh tượng kinh khủng hơn trong phòng thí nghiệm và trên chiến trường, nhưng vì sao vẫn còn thấy căng thẳng?
Sở Kiều Tịnh nghĩ, chắc chắn là vì mạng sống của người này có quan hệ cực quan trọng với thư hòa ly, liên quan đến tự do của nàng trong tương lai, cho nên nàng mới lo sợ như thế.
Tới tối ngày thứ ba, Sở Kiều Tịnh cắm cây châm cuối cùng vào trong huyệt vị, trên trán rịn mồ hôi.
Dạ Chí Thần nằm nghiêng trên giường, nhìn chằm chằm nàng bằng đôi mắt dài hẹp, nàng vừa định giơ tay lau đi mồ hôi trên trán, trong lúc ngẩng đầu thì trùng hợp nhìn thẳng vào mắt hắn.
Cứ tưởng khi hai mắt chạm nhau, Dạ Chí Thần sẽ dời mắt đi, nhưng không ngờ hắn vẫn nhìn nàng như thế.
Sở Kiều Tịnh hơi mất tự nhiên hỏi: "Trên mặt ta có hoa nở à?"
Câu nói này đúng là buồn cười, trên mặt nàng chỉ có một vết sẹo, lấy đâu ra hoa chứ?
Nhưng Dạ Chí Thần cũng không châm chọc nàng, hắn chỉ híp mắt, chậm rãi cất lời; "Ngươi có thật là Sở Kiều Tịnh không?"
Động tác của Sở Kiều Tịnh hơi khựng lại, cổ tay chợt thấy căng thẳng, lúc hoàn hồn lại thì đã bị Dạ Chí Thần kéo một cái ngã nhào trên người hắn, chóp mũi hai người thoáng chốc gần trong gang tấc…
Lần này Dạ Chí Thần nghiêm túc ngửi mùi trên người Sở Kiều Tịnh, không phải mùi thơm như gần như xa lần đầu tiên nàng giải độc cho hắn vào ba ngày trước nữa. Đây là mùi thuốc rất thoải mái, nhẹ nhàng, không mang theo chút mùi son phấn nào.
Ngửi mùi hương trên cơ thể nữ nhân, ánh mắt hắn dần trở nên u ám.
Hành động bất ngờ của Dạ Chí Thần khiến Sở Kiều Tịnh ngây người.
Phản ứng đầu tiên của nàng là xem xét tình trạng của Dạ Chí Thần, sợ hắn lộn xộn sẽ làm ảnh hưởng đến hiệu quả châm cứu. Nhìn mãi nhìn mãi, Dạ Chí Thần gần như không di chuyển, nhưng bàn tay đang nắm lấy cổ tay nàng lại siết chặt hơn.
Nàng vô thức nhíu mày, nhìn về phía Dạ Chí Thần, vừa khéo lại chạm vào con ngươi sâu thẳm đen nhánh của hắn.
Bốn mắt chạm nhau.
Dù ở khoảng cách gần như thế cũng không thể tìm ra một chút khuyết điểm nào trên mặt nam nhân.
Sở Kiều Tịnh nhìn mặt hắn, cảm thấy bản thân như bị trúng bùa vậy, bỗng chốc quên phải phản ứng thế nào.
Nam nhân lại kéo gần khoảng cách giữa hai người hơn, lần này, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào bên tai nàng, cánh môi đầy đặn và hấp dẫn gần như lướt qua mặt nàng…