"Phu nhân chú ý lời nói, tuy ta là vãn bối nhưng đã xuất giá. Cho dù ở Thừa tướng phủ ta thì cũng vẫn là Chính phi của Thần Vương nhi tử thứ ba của Hoàng thượng, tiếng 'cô nương' vừa rồi của bá mẫu phải chăng đang làm loạn tôn ti?"
"Hơn nữa hiện giờ Đại tẩu tẩu là con dâu của Sở gia ta, đương nhiên cha mẹ ta cưng chiều thương yêu tẩu ấy như nữ nhi của mình. Phu nhân quyền quý của Hoàng Thành cũng đều để ý thấy, lời này nói ở nhà thì thôi không sao, nhưng không được nói ở ngoài. Ai biết thì hiểu cho bá mẫu rằng người đang thương xót khuê nữ, còn ai không biết sẽ hiểu rằng người ghét bỏ con rể đấy. Đại tẩu tẩu bỗng dưng lại bị mang tiếng là bất trung."
"Ngươi…!" Liễu Thị trợn to hai mắt, chỉ tay vào Sở Kiều Tịnh, nhưng người trước mắt lại chẳng có động tĩnh gì, vẫn tỏ vẻ thản nhiên thờ ơ.
Nghĩ đến lời Sở Kiều Tịnh vừa nói, Liễu Thị chỉ đành nhịn lại cục tức này.
"Thần Vương phi bây giờ đúng là miệng lưỡi sắc bén. Vậy làm phiền Vương phi dẫn vào gặp mặt, ta và mẫu thân ngươi cũng đã lâu không gặp, để cho chúng ta trò chuyện một lúc!"
Cho dù không ưa khuôn mặt xấu xí của Sở Kiều Tịnh hơn nữa, Liễu Thị cũng không dám công khai châm biếm ngay trong Thừa tướng phủ, chỉ đành lấy lùi làm tiến.
Không ngờ Sở Kiều Tịnh lại càng cười tươi hơn, nàng nói: "Lần này bá mẫu tới không phải lúc rồi, phụ thân ta không khỏe, chắc mẫu thân cũng không có tâm trạng tiếp khách, mời bà hôm khác quay lại."
"Ngươi đang đuổi thông gia của Thừa tướng phủ là ta ra ngoài đấy à? Từ khi nào Thừa tướng phủ lại do nữ nhi đã xuất giá như ngươi quyết định vậy?!"
"Có phải bổn vương phi quyết định hay không không quan trọng, quan trọng là tính ta vốn dĩ nhanh mồm nhanh miệng, nếu như lỡ miệng nói cho cha mẹ chuyện ta nghe thấy, đến lúc đó nếu bệnh tình của cha nặng thêm, phu nhân định giải quyết thế nào đây?"
Mặt Liễu Thị tái mét, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, cũng không nhịn được mà nói lời nặng nề cay nghiệt: "Rõ ràng là ngươi nghe lén, bây giờ lại quay ra trách ta à?"
"Mẫu thân!"
Đại tẩu lập tức hô lên, sắp không giữ được phong thái đoan trang nữa.
Sở Kiều Tịnh vẫn bình tĩnh, tiếp tục cười nói: "Được thôi, vậy có cần Kiều Tịnh thay phu nhân chuyển lời đến cha ta và Đại ca ta rằng Đại tẩu muốn hòa ly với Đại ca vào lúc này không? Nếu lúc ấy Kiều Tịnh vô tình đổ thêm dầu vào lửa nói lời gì đó, người đừng trách Kiều Tịnh nhé, vãn bối chỉ suy nghĩ cho người thôi."
Vẻ tôn nghiêm của danh môn khuê nữ trong mắt Đại tẩu đã xuất hiện sự bất lực.
Nàng ấy kéo chặt ống tay áo Liễu Thị, giọng nói như rít ra từ kẽ răng: "Mẫu thân, nếu người muốn con được sống tốt thì đừng nói nữa! Đi về đi."
Liễu Thị tức tới nỗi đầu suýt xì khói, nhưng bây giờ cũng không có cách nào, chỉ đành đỏ mặt tía tai, mặc cho Đại tẩu nửa lôi nửa kéo ra khỏi cổng Thừa tướng phủ.
"Phu nhân đi thong thả! Nhưng ta cũng nói với phu nhân một tiếng, chân của ca ca ta nhất định có thể chữa khỏi! Chỉ mong đến lúc đó phu nhân sẽ không hối hận!"
Liễu Thị làm như không nghe thấy, nhưng câu "chân nhất định có thể chữa khỏi" của nàng vừa thốt lên, bóng lưng Đại tẩu sững lại rõ ràng.
Nhìn bóng dáng gầy gò của Đại tẩu, Sở Kiều Tịnh thở dài bất đắc dĩ, nhấc váy lên bước nhanh về phía phòng của Sở Thừa tướng.
Đại ca Sở Kỳ Dương của nàng năm ấy vì cứu nàng mà què cả hai chân.
Mà rõ ràng Đại tẩu cũng có tình cảm với Đại ca, nhưng lại bị Liễu Thị hay toan tính và trọng nam khinh nữ ép buộc không làm được gì…
Những năm qua, Liễu Thị vẫn luôn dùng danh nghĩa của nữ nhi chiếm dụng rất nhiều ruộng đất về làm của riêng.
Bây giờ thấy chân Đại ca không chữa được nữa, không thể kế thừa vị trí gia chủ Thừa tướng phủ, bà ta bắt đầu nghĩ đến việc hòa ly, để Đại tẩu tái giá, tìm một người có thể giúp đỡ nhi tử và gia đình phu quân bà ta.
Haiz, lòng người hiểm ác, nữ nhân sinh ra ở thời cổ đại đúng là sống không dễ dàng!
Sở Kiều Tịnh rẽ hai lần, đến bên ngoài cửa phòng của Thừa tướng.
Nàng thấp thỏm, vội vàng mở cửa ra, tiếng "cha" còn chưa kịp gọi đã thấy Sở Thừa tướng ăn mặc chỉnh tề ngồi ngay ngắn trước thư phòng, đang say sưa đọc cuốn sách mới xuất bản.
Sao bảo cha bị ốm cơ mà?