"Cơm ăn bậy được, chứ lời thì không nói bậy được đâu." Sở Kiều Tịnh hơi híp mắt, giọng nàng tuy bình thản nhưng lại có áp lực khiếp người.
Nhìn thấy ánh mắt nàng, trong lòng Thượng Quan Ý chợt căng thẳng, nhưng cũng chỉ nhoáng cái, nàng ta đã âm thầm kiềm chế lòng mình, đứng thẳng lưng: "Tỷ tỷ định uy hiếp ta sao?"
Lời này vừa thốt ra, Dạ Chí Thần nhìn lướt qua bát thuốc đen kịt kia, ánh mắt lập tức trở nên thâm sâu khó lường.
Thượng Quan Ý không đợi Sở Kiều Tịnh nói đã quay đầu hét ra phía ngoài.
Ngay lập tức, một người bị hai thị vệ kéo vào, quỳ xuống trước mặt Dạ Chí Thần.
"Thần ca ca, sáng nay thị nữ của thiếp tình cờ nghe được người này nói với một người khác bỏ độc vào bát của Vương gia. Đồng lõa của hắn ta chạy rồi, Ý Nhi chỉ cho người bắt được hắn ta."
Người đó dường như rất sợ hãi, run cầm cập một lúc lâu không nói được lời nào.
Giọng Thượng Quan Ý lạnh đi: "Ngươi chỉ cần nói rõ sự thật, Vương gia sẽ tự cân nhắc!"
Người đang quỳ kia run lên, lập tức dập đầu thật mạnh xuống đất, đau đớn kêu lên: "Vương gia tha mạng, là Vương phi sai tiểu nhân làm ạ!"
Huyệt thái dương Sở Kiều Tịnh giật giật, nàng quay đầu lại hỏi nhỏ Mai Anh: "Người ta bảo ngươi tìm, chuyện ta bảo ngươi điều tra đã ổn thỏa chưa?"
Mai Anh vô thức liếc về phía cửa: "Người Vương phi tìm đã vào thành rồi, sẵn sàng nhận lệnh bất cứ lúc nào."
Cũng may có Dư gia ở phía sau giúp đỡ, tuy họ không phải danh gia vọng tộc nhưng mai danh ẩn tích nhiều năm, toàn làm ăn trong giang hồ, lại thêm bốn huynh đệ ở bên Sở Thừa tướng gia nhiều năm, loại tín nhiệm này vượt qua cả sức tưởng tượng của người thường.
Dạ Chí Thần quay lại nhìn nàng bằng ánh mắt lành lạnh, thấy nàng lười biếng dựa vào một bên, miệng còn mỉm cười, hắn ngây người một hồi.
Dáng vẻ này của nàng làm hắn nhớ đến đêm mấy hôm trước lúc nàng đề nghị giải độc cho hắn với điều kiện là thư hòa ly, khi bị hắn từ chối, nàng đưa tay nâng cằm hắn lên.
Lúc này Sở Kiều Tịnh cũng nở nụ cười lười biếng như vậy, mùi thuốc trên người khiến lòng người ta cảm thấy sảng khoái.
Dạ Chí Thần hơi choáng váng, cố nén cơn khó chịu, tiếp tục hỏi: "Ngươi chắc chắn là Vương phi sai ngươi làm chứ?"
Sở Kiều Tịnh thở dài một hơi, cứ tưởng mấy ngày nay giải độc cho Dạ Chí Thần, Thượng Quan Ý sẽ biết điều ngừng lại vài hôm, kết quả nàng ta vẫn không thể yên tĩnh được.
"Vương phi sai tiểu nhân rắc bột thuốc này vào trong thuốc, cả nhà tiểu nhân đều nằm trong tay Vương phi, tiểu nhân chỉ có thể tuân lệnh thôi ạ!"
Hắn ta bật khóc nói ra những lời này, như thể thật sự chịu nỗi oan ức lớn lắm.
Thượng Quan Ý ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn Sở Kiều Tịnh, kiểm soát cảm xúc rất tài tình: "Vương phi, vì sao tỷ lại làm như vậy? Chẳng lẽ tỷ vẫn hận Vương gia nạp ta nên oán hận Vương gia ư?"
Sở Kiều Tịnh không nói gì, nàng đi lên ngửi thử bát thuốc bị bảo là đã bị rắc bột thuốc.
"Vương phi cưỡng ép ngươi như thế nào? Ngươi nói rõ toàn bộ quá trình ra đi!" Thượng Quan Ý nghiêm giọng sắc bén hỏi.
Khi người kia đang định lên tiếng thì Sở Kiều Tịnh từ tốn bưng bát thuốc lên, thẳng thừng ngửa đầu uống luôn!
Dạ Chí Thần giật mình, lập tức đưa tay ngăn cản nhưng đã muộn.
Sở Kiều Tịnh khẽ cười với hắn, sau đó lại nhìn Thượng Quan Ý đang kinh ngạc, nàng lắc chút thuốc còn sót lại dưới đáy bát, tiếp tục ngẩng đầu lên uống cạn sạch sẽ.
"Ngươi làm gì vậy hả?" Giọng Dạ Chí Thần rất trầm, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Sở Kiều Tịnh.
"Vương gia đừng lo, người lo lắng quan tâm Tịnh Nhi như vậy, đương nhiên ta sẽ không lấy tính mạng mình ra để đùa."
Sở Kiều Tịnh đặt bát thuốc xuống, mỉm cười ngọt ngào với Dạ Chí Thần, trong giọng nói dịu dàng có thêm sự quyến rũ.
Dạ Chí Thần bỗng rùng mình, ngơ ngác nhìn nàng, không biết nàng định làm trò gì.
Nhưng cảnh tượng này ở trong mắt Thượng Quan Ý lại khiến vẻ mặt nàng ta thay đổi rõ rệt, sự ghen tị lộ rõ.
Sở Kiều Tịnh nhìn Thượng Quan Ý mặt đã tái mét, trong lòng vô cùng hài lòng.
Chuyện nhỏ thôi, chơi ngươi còn chẳng cần dùng đến não.
Trong lòng mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau, Sở Kiều Tịnh lại lên tiếng: "Đúng là trong thuốc này đã bị cho thêm bột thuốc khác, nhưng không hề có độc, chỉ gây ra một số phản ứng trên da thôi. Các ngươi nhìn xem."
Nói rồ, nàng chỉ vào mặt mình.
Quả nhiên chỗ không có sẹo trên mặt và trên cổ bắt đầu đỏ lên, Sở Kiều Tịnh xắn tay áo, cánh tay trắng nõn nà cũng đã hơi ửng đỏ.
"Thế này…"
Dạ Chí Thần lập tức hiểu ý của nàng, cũng xắn tay áo của mình lên, tuy mặt hắn hơi đỏ nhưng cánh tay lại có màu sắc bình thường.
"Đúng là thuốc này có thể khiến người ta trông như bị sốt nhẹ, nhưng lại khác với cơn sốt nhẹ của Vương gia." Dáng vẻ từ tốn ung dung của Sở Kiều Tịnh khiến Thượng Quan Ý siết chặt ngón tay: "Chắc có người cố ý tìm loại thuốc nhìn như giống với triệu chứng của Vương gia chỉ để đổ lỗi cho ta đây mà."
Mặc dù lời nàng nói rất kín kẽ, nhưng những người có mặt ở đây đều biết nàng đang ám chỉ ai.
"Nói vậy là sao? Nghe nói độc tính của Vương gia rất kỳ lạ, loại thuốc này vào cơ thể của Vương gia liệu có khác biệt khi vào cơ thể của một người khỏe mạnh như Vương phi không?"
Thượng Quan Ý quay ngoắt đầu lại, nước mắt lưng tròng, tỏ ra tủi thân và yếu ớt.
"Đương nhiên là có, nhưng…"
Sở Kiều Tịnh đột nhiên vẫy tay ra ngoài, Dư Đông áp giải một nam nhân đầu tóc bù xù đi vào, bắt ông ta quỳ xuống bên cạnh người bỏ thuốc.
Thượng Quan Ý nhìn thấy người này thì lập tức tái mặt.
Nam nhân đầu tóc bù xù trông có vẻ cũng rất sợ hãi, nhưng khi ông ta quay đầu nhìn thấy người bỏ thuốc bên cạnh mình thì không kìm được mà thét lên: "Sao lại là ngươi!"
Người bỏ thuốc kinh hãi quay đầu lại, mặt cắt không còn giọt máu, đôi môi run rẩy hỏi: "Ông cũng bị bắt à?"
Ý tứ của hai câu đối thoại này quá sâu, Dạ Chí Thần nhìn Thượng Quan Ý, sau đó lại nhìn Sở Kiều Tịnh, màu đen nơi đáy mắt càng lúc càng đậm.
"Ngươi có nhớ lần trước sử dụng cỏ Ngọc Ảnh là khi nào không?" Sở Kiều Tịnh hỏi.
"Ba ngày trước, ta thấy mắt hơi khô nên bảo Lương Nhân hái một cành." Dạ Chí Thần trầm giọng nói.
Sở Kiều Tịnh gật đầu, cúi đầu nhìn nam nhân bị Dư Đông bắt tới.
"Đây chính là chủ của cửa hàng mà bình thường Vương phủ hay mua cỏ Ngọc Ảnh, hôm trước sau khi ta về đã phái người đến cửa hàng của ông ta. Thuộc hạ của ta tình cờ nhìn thấy người bỏ thuốc này lên xe ngựa của chủ cửa hàng, bây giờ xem ra sự trùng hợp này có lẽ không phải là trùng hợp nữa."
Nói rồi, nàng quay sang nhìn Thượng Quan Ý, nói từng chữ: "Tối qua ta lật tìm trong sách cả đêm, tình cờ nhìn thấy một cuốn sách có ghi nếu trộn cỏ Ngọc Ảnh với nước ép của cỏ Quyết Minh rồi uống, tác dụng thanh nhiệt sẽ hoàn toàn ngược lại, người uống vào sẽ bị sốt, toàn thân vô lực. Chậu cỏ Ngọc Ảnh trên bệ cửa sổ bây giờ chắc chắn đã bị thay thế, nhưng hôm qua ta đã hái một cành rồi, chi bằng mời thái y tới đây một chuyến kiểm chứng xem lời ta nói là thật hay giả nhé?"
Dạ Chí Thần nhìn nàng chăm chú, trong lòng đã hiểu ra.
Sở Kiều Tịnh nhìn Thượng Quan Ý, cười nói: "Ghi chép về cỏ Ngọc Ảnh và cỏ Quyết Minh không nhiều, có lẽ Thượng Quan cô nương lật nát điển tích mới tìm ra được bước đột phá này đúng không? Dù sao ngươi vừa muốn giá họa cho ta lại vừa không thể thật sự hại Vương gia, hại cả bản thân mình, đúng là rất tỉ mỉ cẩn thận."
Những lời này thật sự rất sâu xa, Dạ Chí Thần nhíu chặt lông mày, thấp giọng nói: "Chuyện không có chứng cứ thì đừng nói linh tinh."
Sở Kiều Tịnh nhún vai, biết địa vị Thượng Quan Ý trong lòng hắn, ở trước mặt nhiều người thế này, nàng cũng không nói gì nữa.
Nếu không có ống tay áo rộng che đi thì lòng bàn tay Thượng Quan Ý đã sắp bị món tay sắc nhọn đâm vào chảy máu.
Nàng ta nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, rốt cuộc sai ở chỗ nào?
Rõ ràng chủ cửa hàng cỏ Ngọc Ảnh đã được nàng ta đưa ra khỏi thành ngay trong đêm rồi, tại sao trong thời gian ngắn như vậy Sở Kiều Tịnh lại có thể bắt được ông ta về?