• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau, tại sảnh trước Thần Vương phủ.

Sở Kiều Tịnh mặc một bộ váy màu đỏ, khăn voan che mặt chậm rãi đi tới.

Trong sảnh đã đầy người, khi thấy nàng đi vào thì đồng loạt nhìn qua, đoán thân phận của nàng.

"Người này là ai thế? Với khí chất này thì chắc là thiên kim của nhà quan lớn nào nhỉ?"

"Tiệc cưới sắp bắt đầu rồi, nàng ta tới lúc này, chắc thân phận không đơn giản đâu."

"Sao còn che mặt thế, chẳng nhìn rõ tướng mạo gì cả."

Những lời bàn tán của mọi người không khiến Sở Kiều Tịnh dừng bước, nàng đi về phía đôi tân lang tân nương kia.

"Hôm nay thiếp thân không được khỏe nên tới muộn, xin Vương gia đừng trách."

Sở Kiều Tịnh nói xong, mọi người lập tức bùng nổ, tiếng xì xào bàn tán vang lên.

"Cái gì?"

"Chẳng lẽ người này là Thần Vương phi? Không phải người ta nói Thần Vương phi dốt nát, không chỉ vô dụng mà còn xấu xí sao? Trông khí chất này thì đâu có giống."

"Không thấy nàng ta đeo khăn che mặt đấy à? Chẳng phải đang che khuôn mặt xấu xí lại sao? Thượng Quan cô nương là đệ nhất mỹ nhân toàn thành, nếu Thần Vương phi không che thì nào có chỗ dung thân nữa."

Thượng Quan Ý mặc váy đỏ, đứng cạnh Dạ Chí Thần nghe vậy, khóe môi chợt nhếch lên, trong mắt lướt qua vẻ đắc ý.

Hừ, làm Vương phi thì đã sao, một nữ nhân xấu xí thì cũng chỉ có thể làm nền cho ta thôi!

Dạ Chí Thần ở bên cạnh nhìn thấy Sở Kiều Tịnh, trong mắt lập tức bùng lên hơi thở vừa lạnh lùng vừa nguy hiểm.

Hắn bước lên trước hai bước, giận dữ nhìn Sở Kiều Tịnh: "Ngươi lại muốn làm gì? Đừng tưởng ta sẽ không giết ngươi!"

Sở Kiều Tịnh nhướng mày, vẻ mặt khó hiểu.

Nam nhân này lại phát điên gì nữa thế!

"Rõ ràng là ngươi…"

"Tỷ tỷ bị bệnh mà còn tới tham gia hôn lễ của ta và Thần ca ca, Ý Nhi và Thần ca ca rất cảm động."

Vừa rồi Sở Kiều Tịnh còn định giải thích, nhưng Thượng Quan Ý đã nhanh chóng bước lên nắm tay nàng, tỏ vẻ tỷ muội tình thâm, nhưng trong mắt thì lướt qua vẻ căng thẳng.

Nhìn bàn tay đang nắm tay mình, Sở Kiều Tịnh lẳng lặng thu tay lại, ánh mắt lạnh lùng đánh giá nữ nhân trước mặt.

Chẳng trách lại được xưng là đệ nhất mỹ nhân toàn thành.

Nữ nhân này có khuôn mặt trái xoan, hàng mày lá liễu, đôi mắt long lanh như nước mùa xuân, ánh mắt đầy tình ý, yêu kiều không nói lên lời.

Nếu không phải bắt được cảm xúc khác thường trong mắt nữ nhân này, cùng với ý sâu xa trong lời nói và vẻ khoe khoang trong mắt, có khi nàng cũng sẽ bị vẻ ngoài của nàng ta mê hoặc.

Có điều… Sở Kiều Tịnh quay đầu nhìn Dạ Chí Thần mang vẻ mặt âm trầm, trong mắt lướt qua vẻ đã hiểu.

Xem ra người gọi nàng tới đây là Thượng Quan Ý rồi.

Nàng ta tưởng nàng vẫn là nàng của trước kia sao? Cố tình gọi nàng tới để nàng gây chuyện mất mặt trong hôn lễ?

Hừ, nếu ngươi muốn chơi, vậy ta sẽ chơi với ngươi!

Ánh mắt nàng lạnh lùng, đôi môi đỏ khẽ mở: "Là chủ mẫu của một phủ, cho dù bổn vương phi nằm liệt giường không dậy nổi thì bổn vương phi cũng phải tới lễ nạp thiếp này để uống trà vào cửa của tân thiếp. Nếu không, nhiều khách quý thế này, chỉ sợ sẽ khiến người ta cảm thấy Thần Vương phủ chúng ta không có quy tắc. Muội muội không cần phải cảm động đâu, đều là vì muốn tốt cho Vương phủ thôi."

Tuy giọng điệu của nàng bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại khiến mặt mày Thượng Quan Ý sa sầm.

Nàng ta nói là hôn lễ, còn Sở Kiều Tịnh thì lại nói thẳng luôn là lễ nạp thiếp.

Từ thiếp này là từ mà Thượng Quan Ý không muốn nghe thấy nhất, nhưng Sở Kiều Tịnh lại cứ luôn mồm nhắc tới, chẳng phải đang âm thầm chế nhạo nàng ta hay sao?

Khách khứa bên dưới không ai không là hoàng thân quốc thích, ai cũng là người thông minh cả, tất nhiên đều nghe ra ý trong lời nói của nàng, không khỏi có cái nhìn khác với Thần Vương phi trong lời đồn.

So sánh hai người với nhau, họ đều cảm thấy Thần Vương phi hiểu đại cục, biết lễ nghĩa, còn Thượng Quan Ý thân là tài nữ nhưng lại hơi nhỏ nhen.

Dù Thần Vương có yêu thương nàng ta thế nào, thì lễ nạp thiếp cũng không giống hôn lễ được.

Từ trước tới nay, Bất Dạ Quốc luôn phân chia rạch ròi chính thất và thiếp thất, lời của Thượng Quan Ý đúng là rất thất lễ.

Thượng Quan Ý nhìn ánh mắt dò xét của mọi người, trong lòng bỗng trở nên căng thẳng, nhưng rất nhanh nàng ta đã thu lại cảm xúc, ra vẻ tủi thân.

"Tỷ tỷ đừng trách, cũng tại Ý Nhi nghĩ tới sau này sẽ sống ở đây nên thấy hơi kích động, đúng là nói mà không suy nghĩ."

Sở Kiều Tịnh nhìn nàng ta, trong lòng cười khẩy, hừ, dáng vẻ trông như một con thỏ ngoan ngoãn, nhưng hơi tí là lại thể hiện kỹ năng trà xanh điệu nghệ, chẳng trách lại khiến tên nam nhân này mê như điếu đổ.

"Chuyện này cũng không có gì to tát. Nhưng nếu cứ kéo dài thì giờ lành sẽ qua mất, đừng để khách quý chờ lâu, mau chóng hành lễ kính trà đi."

Nói xong, dưới ánh mắt như muốn giết người của Dạ Chí Thần, Sở Kiều Tịnh chậm rãi đi tới ghế chính, sau đó mắt mang ý cười vẫy tay với Dạ Chí Thần đang mặc bộ đồ màu đỏ.

"Vương gia còn đứng ra đó làm gì, mau ngồi đi chứ, muội muội còn phải kính trà nữa đó."

Nghe vậy, ánh mắt Dạ Chí Thần trầm xuống, hơi thở nguy hiểm bao vây quanh người, nhưng Sở Kiều Tịnh lại làm như không thấy, tiếp tục thúc giục:

"Các khách quý vẫn đang chờ đó Vương gia à."

Nhìn nữ nhân mang ánh mắt khiêu khích ngồi trên ghế chính, thậm chí trong lòng Dạ Chí Thần còn nổi lên suy nghĩ muốn giết người.

Nhưng trong lễ nạp thiếp ở Bất Dạ Quốc này, đúng là nam chủ nhân phải nhận trà từ tân thiếp.

Quả nhiên nữ nhân đáng chết này vẫn không chịu sửa đổi tính nết. Giờ còn mang lễ nghĩa ra làm cái cớ để phá hỏng hôn lễ của hắn với Ý Nhi.

Nhìn ánh mắt giận dữ mà phải nhẫn nhịn của hắn, Sở Kiều Tịnh cảm thấy rất hưởng thụ.

Nguyên tắc của nàng chính là người không động tới ta thì ta sẽ không động tới người.

Nếu Thượng Quan Ý mượn danh nghĩa Dạ Chí Thần gọi nàng tới đây, vậy mục đích đã rất rõ ràng rồi.

Nếu là Sở Kiều Tịnh của trước đây, nhất định sẽ tỏ vẻ đau lòng, khóc lóc, để lại ấn tượng ghen ghét đố kỵ trong lòng mọi người, nhưng nàng thì không, nàng sẽ không để Thượng Quan Ý như ý đâu.

Ánh mắt hai người giao nhau, Thượng Quan Ý âm thầm cắn răng, siết chặt tay lại.

Nhưng chẳng mấy chốc nàng ta đã thu lại vẻ ghen ghét và thù hận trong mắt, kéo tay Dạ Chí Thần, dáng vẻ cứ như phải chịu sự tủi thân cực lớn. Nàng ta ngẩng đầu nhìn hắn, yêu kiều nói:

"Vương gia, chàng qua đó đi, tỷ tỷ nói đúng đấy, không thể bỏ qua lễ nghĩa được."

Dạ Chí Thần cúi đầu, hơi đau lòng nhìn Thượng Quan Ý, vỗ nhẹ tay nàng ta, an ủi trong âm thầm. Sau đó mới đi tới ngồi xuống chiếc ghế cạnh Sở Kiều Tịnh.

Quản sự và nha hoàn chủ trì đứng bên cạnh thấy cảnh này thì vội vàng đi chuẩn bị trà.

Một lúc sau, tất cả đã chuẩn bị xong.

Tuy Thượng Quan Ý không muốn, nhưng vẫn không thể không mỉm cười quỳ dưới đất, ban đầu kính trà với chủ nhà là Dạ Chí Thần trước, sau đó mới bưng một tách trà khác lên: "Mời Vương phi dùng trà."

Ánh mắt Sở Kiều Tịnh mang ý cười nhìn nữ nhân quỳ trước mặt mình, chậm rãi nói: "Sau này muội muội vào phủ thì chúng ta chính là người một nhà rồi, bổn vương phi nhất định sẽ chăm sóc cho muội muội thật tốt."

Nói xong, nàng chuẩn bị nhận lấy tách trà, không nhìn thấy vẻ tính kế trong mắt Thượng Quan Ý.

Lúc ngón tay Sở Kiều Tịnh đụng vào tách trà, khóe môi Thượng Quan Ý cong lên, đột nhiên thả tay ra.

Sau khi tách trà rơi xuống, cơ thể nàng ta cũng đồng thời ngửa ra sau, ngã ngồi xuống đất.

Hai mắt Thượng Quan Ý long lanh ánh nước, ngẩng đầu nói: "Tỷ tỷ… tỷ làm vậy…"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK