"Lão phu dám cam đoan sẽ không thật sự ảnh hưởng đến sức khỏe của Thần Vương."
Nghe ông ta khẳng định như vậy, Thượng Quan Ý mới gật đầu: "Được rồi, ông về đi."
Thái y cúi đầu khom lưng hồi lâu, thấy Thượng Quan Ý không có ý lấy lại hộp vàng lúc trước đưa cho mình thì liền vội vàng cất ngay, được Quách Hà âm thầm đưa đi.
Thượng Quan Ý hít sâu một hơi, thái y này đưa cho nàng ta một loại hương, hương thơm có thể phản ứng với chất độc trong cơ thể Dạ Chí Thần, khiến mạch tượng rối loạn.
Nàng ta mãi mới khiến hương thơm quý giá này bám được mùi vào quần áo, mục đích là không khiến Dạ Chí Thần bị ảnh hưởng tới sức khỏe, đồng thời ghim tội cho Sở Kiều Tịnh. Nhưng không ngờ nàng lại lợi hại như vậy!
Trong phòng.
Sở Kiều Tịnh vẫn luôn im lặng, cho đến khi tất cả mọi người lui đi hết mới lại cầm châm lên, hỏi: "Vì sao lại tin ta?"
Dạ Chí Thần nhìn đi chỗ khác, cũng bình tĩnh nói: "Vì nếu bổn vương chết thì thư hòa ly của ngươi cũng sẽ chỉ khiến ngươi mang danh thất tín bội nghĩa, bất trung cả đời. Có lẽ đến lúc đó Sở Thừa tướng cũng không chịu nổi những lời bàn tán thế này."
Vừa nãy Sở Kiều Tịnh còn có chút cảm động, nhưng giờ phút này đã hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.
Uổng công nàng còn tưởng Dạ Chí Thần đã có cái nhìn khác về mình, có thể tin tưởng nàng rồi. Hóa ra lại là vì lý do này!
Nhưng hắn nói không sai, nếu hắn chết, nàng cầm thư hòa ly dứt áo ra đi chắc chắn sẽ bị người ta dị nghị.
Nàng có thể không quan tâm, nhưng Thừa tướng phủ có người mà nàng muốn bảo vệ, nàng không muốn nhìn thấy họ phải chịu những lời dị nghị đó cùng mình.
Vì vậy không chỉ hiện tại mà trong một năm sau này, Dạ Chí Thần đều không được có chuyện gì.
Ban đêm yên tĩnh, trăng sáng trên cao, nhìn Sở Kiều Tịnh tập trung châm cứu các huyệt vị, Dạ Chí Thần nhắm mắt, trái tim cũng vô cớ bình yên lại.
Mấy ngày nay quá mệt mỏi, tuy Sở Kiều Tịnh rất mệt, nhưng về giường hồi lâu, trằn trọc mãi mà nàng vẫn không ngủ được.
Thế là trời còn chưa sáng nàng đã lặng lẽ rời giường, chạy vào bếp tự sắc thuốc.
Cơn sốt nhẹ kỳ lạ của Dạ Chí Thần vì sao lại có?
Ngày hôm sau Dạ Chí Thần tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Sở Kiều Tịnh đang ôm bát thuốc, dưới mắt nàng còn có hai quầng thâm đen.
Nàng thức cả đêm không ngủ đấy à?
Sau khi giải độc như thường lệ, Sở Kiều Tịnh ấn huyệt thái dương, hai mắt toàn tơ máu.
Dạ Chí Thần chậm rãi uống thuốc, thấp giọng nói: "Nếu mệt thì đi hái ít lá cỏ Ngọc Ảnh bên bệ cửa sổ kia mà nhai, có tác dụng sáng mắt, sảng khoái tinh thần, còn có thể giảm đau đầu."
Sở Kiều Tịnh vô thức nhìn bụi cỏ trên bệ cửa sổ, ngón tay nghịch cành lá của nó, hỏi: "Ngươi có thói quen dùng nó à?"
Bát thuốc đã thấy đáy, càng uống về sau vị càng đắng.
Dạ Chí Thần nuốt ngụm thuốc cuối cùng xuống, dừng một chút mới trả lời: "Bình thường những lúc tập trung làm việc sẽ trồng một vài bụi ở thư phòng."
Sở Kiều Tịnh gật đầu, đang chuẩn bị gọi Mai Anh tới đây cất bát thuốc thì đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, tấn công nàng bất chợt.
Ngón tay đang nhẹ nhàng vuốt ve cành lá chợt khựng lại, Sở Kiều Tịnh mở to mắt nhìn chằm chằm chậu cỏ ấy, rất lâu sau vẫn không có động tĩnh gì.
"Bụi cỏ gần đây nhất… được mang đến khi nào?"
Mãi lâu sau, Dạ Chí Thần mới nghe thấy nàng thấp giọng hỏi câu này, giọng nàng nghèn nghẹt, không biết đang nghĩ tới điều gì.
"Hai ngày trước." Hắn hờ hững đáp: "Ngươi nghĩ tới điều gì thế?"
Sở Kiều Tịnh đột nhiên ngồi dậy, bẻ mạnh một cành lá, cho vào miệng nhai kỹ.
Mùi vị này…
Nàng ngầm nghĩ một lát rồi đưa tay thử nhiệt độ của Dạ Chí Thần…
Quả nhiên cơn sốt nhẹ bây giờ của hắn không phải do nàng, mà là do bụi cỏ này!
Dạ Chí Thần giơ tay lên, kéo bàn tay nàng đã đặt trên trán mình hồi lâu mà không có ý định bỏ ra, đặt ở một khoảng cách nhất định, cau mày nói: "Nghĩ đến gì thì nói thẳng đi, đừng có suy đoán nghi ngờ linh tinh như thế!"
Sở Kiều Tịnh nhìn hắn: "Không phải ta suy đoán nghi ngờ linh tinh, mà là trong phủ của ngươi có kẻ gian đấy."
Dạ Chí Thần hơi sửng sốt.
Ngày hôm sau hắn không thấy Sở Kiều Tịnh tới.
Nàng mang cành lá hái từ bụi cỏ đó về viện mình, còn dặn Lương Nhân canh gác cẩn thận không cho ai vào.
Đến khi mặt trời lặn về phía Tây, Sở Kiều Tịnh vẫn không tới, nàng chỉ sai người tới báo với hắn rằng bây giờ hắn đang sốt nhẹ, hôm nay không thích hợp châm cứu tiếp.
Dạ Chí Thần khó hiểu nhìn bụi cỏ trên bệ cửa sổ, nhìn Lương Nhân: "Nàng ta làm cái gì thế?"
Lương Nhân ngẩn ra một lúc mới nhận ra Vương gia đang nói đến Sở Kiều Tịnh.
"Bẩm chủ nhân, Vương phi nhốt mình trong viện suốt một ngày, không gặp ai hết."
Thật ra trong lòng Lương Nhân cũng thấy khó hiểu, ba ngày trước Vương phi còn thề thốt nói với hắn ta rằng nhất định có thể chữa khỏi được cho Vương gia, sao hôm nay lại… đình công rồi?
Dạ Chí Thần cười khẽ, dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta: "Ngươi không cần lo lắng, có lẽ nàng ta đã phát hiện ra gì đó nên đóng cửa điều tra thôi."
Nói xong, hắn chỉ vào chậu cỏ Ngọc Ảnh, giọng bỗng hạ thấp xuống: "Chậu cỏ này là ai đưa tới?"
"Là Thượng Quan Trắc phi. Những chậu trong thư phòng của Vương gia lúc trước cũng đều do Thượng Quan cô nương chuẩn bị."
Đáy mắt Dạ Chí Thần lướt qua cảm xúc gì đó, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, hắn nói: "Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi."
Màn đêm dường như bỗng chốc sâu thẳm hơn nhiều.
Cùng lúc đó, trong viện của Sở Kiều Tịnh, nàng đang lặng lẽ ngồi trong nhà thử vào không gian lần nữa để kiểm tra.
Thật ra nàng rất muốn mang cành lá này đến phòng thí nghiệm mình quen thuộc, ước chừng chưa đến ba phút là đã có thể hóa nghiệm ra được bên trong nó có thành phần gì. Nhưng bây giờ…
Sở Kiều Tịnh thở dài, ở cổ đại không có nhiều dụng cụ thí nghiệm hóa học, đúng là kiểm tra khả năng xác định chất độc bằng giác quan của nàng mà.
Nhưng chắc chắn cơn sốt nhẹ của Dạ Chí Thần có liên quan đến loại thực vật này.
Sau khi cân nhắc một lúc, Sở Kiều Tịnh nhân lúc trời tối lẻn vào Tàng Thư Các của Dạ Chí Thần.
Sáng sớm hôm sau, Sở Kiều Tịnh đi ra từ Tàng Thư Các, trong mắt mang theo ý cười nhẹ nhõm, nàng lười biếng duỗi eo một cái.
"Vương phi, thuốc của Vương gia đã sắc xong rồi ạ." Lúc này Mai Anh bưng bát thuốc đi tới.
"Tới đúng lúc lắm, ngươi đi tìm Dư Đông…" Sở Kiều Tịnh thì thầm bên tai Mai Anh một lúc mới nhận lấy bát thuốc: "Mau đi đi."
"Nô tỳ biết rồi ạ."
Mai Anh hứng khởi trả lời, vội vã chạy đi.
Sau đó Sở Kiều Tịnh cầm bát thuốc đã sắc xong đi tới phòng ngủ của Dạ Chí Thần.
"Điều tra ra gì rồi?" Thấy nàng đi vào, Dạ Chí Thần hơi nhướng mày, thản nhiên hỏi.
Tâm trạng Sở Kiều Tịnh đang tốt, đến khóe miệng của nàng cũng mang theo ý cười: "Ừm, uống thuốc trước đi, lát nữa sẽ có kết quả thôi."
Thấy nàng như vậy, Dạ Chí Thần cũng không vội hỏi, đưa tay cầm lấy thuốc đưa tới bên miệng.
"Chờ đã." Hai người nghe thấy giọng nói thì cùng nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy Thượng Quan Ý mặc một bộ váy màu vàng lông ngỗng, khuôn mặt hơi đỏ, hơi thở rối loạn, trên trán còn có sợi tóc rơi xuống, rõ ràng là chạy tới đây.
Sở Kiều Tịnh lặng lẽ cau mày, nhìn nàng ta với ánh mắt dò xét.
Mới sáng sớm nàng ta lại giở trò gì đây?
Dạ Chí Thần dừng tay, ngước mắt lên nhìn Thượng Quan Ý vọt vào bất chấp sự ngăn cản của Lương Nhân. Nàng ta chạy đến trước mặt hắn, mau chóng giật lấy bát thuốc trong tay hắn.
"Thần ca ca, trong thuốc có độc, chàng không được uống!"