Sở Kiều Tịnh đi vào viện của Dạ Chí Thần. Đang chuẩn bị đi vào phòng thì một nữ tử mặc y phục vàng nhạt, búi tóc xinh đẹp õng ẹo bước ra, chính là Thượng Quan Ý.
Lúc này, Lương Nhân khi nãy vừa ngăn cản nàng cũng đang đứng trong phòng, lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, bàn tay cũng đặt lên chuôi kiếm, giống như chỉ cần nàng làm ra hành động vượt quá bổn phận nào, thanh kiếm kia sẽ lập tức ra khỏi vỏ vậy.
Sở Kiều Tịnh không khỏi thở dài, xem ra tiếp theo còn phải tốn chút công sức.
Thấy bốn huynh đệ Dư gia lạ mặt sau lưng Sở Kiều Tịnh, Thượng Quan Ý chợt thấy nghi ngờ, nhưng nàng ta che giấu rất nhanh, chậm rãi nói: "Năm ngày qua tỷ tỷ không trở về phủ, muội muội cũng sắp cho rằng tỷ tỷ không cần Vương gia nữa đấy."
"Ngươi lấy thân phận Trắc phi tự cho mình là đúng, nắm quyền toàn bộ binh lính trong Thần Vương phủ, còn bất chấp tất cả ngăn cản bổn vương phi ở bên ngoài, một thiếp thất như người nắm quyền lính phủ của Vương gia, rốt cuộc là muốn làm gì đây?"
Thượng Quan Ý híp đôi mắt xinh đẹp lại: "Tỷ tỷ nói chuyện cẩn thận lại đi."
"Ta cũng không có muội muội là ngươi." Sở Kiều Tịnh chỉnh lại búi tóc hơi rối vì khi nãy bước vội, khí chất rất tao nhã.
Còn chưa nói hết câu, nàng đã bước qua Thượng Quan Ý, không nhiều lời mà lập tức đi vào phòng.
Mấy thị vệ vốn ở trong phòng muốn ngăn cản, nhưng đều bị Dư Đông và Dư Tây đánh lui. Bọn họ không thể làm gì hơn, chỉ đành lùi lại sau lưng Thượng Quan Ý, bầu không khí lập tức trở nên gay gắt. Lương Nhân thấy thế thì chợt cau mày, trong mắt lộ vẻ căng thẳng, đứng cản trước mặt Sở Kiều Tịnh: "Vương phi, đây không phải là nơi người có thể tuỳ tiện ra oai."
Dư Bắc và Dư Nam nhìn nhau, dường như đang đợi Sở Kiều Tịnh lên tiếng.
"Tránh ra!" Ánh mắt Sở Kiều Tịnh trở nên lạnh lùng, trong giọng nói tràn đầy sự mất kiên nhẫn.
Lương Nhân đột nhiên rút kiếm, trên mặt hoàn toàn không có vẻ bình tĩnh trước đó, giận dữ nói: "Ngươi đừng có xằng bậy!"
"Ngươi dám phạm thượng, rốt cuộc ai mới là người xằng bậy đây!" Sở Kiều Tịnh nhìn Dư Bắc và Dư Nam: "Ngăn hắn lại cho ta! Không có lệnh của ta, không một ai được bước vào gian phòng này nửa bước!"
Dư Bắc và Dư Nam tuân lệnh, bắt đầu giao thủ với Lương Nhân, thành công ép hắn ta rời khỏi phòng.
"Nếu ngươi dám động vào Vương gia dù chỉ một chút, ta nhất định không tha cho ngươi!" Lương Nhân vừa đánh nhau với hai huynh đệ Dư gia vừa quát lên với Sở Kiều Tịnh.
Sở Kiều Tịnh khinh thường nhếch môi, Mai Anh nhanh nhẹn ở sau lưng đóng cửa lại.
Thượng Quan Ý đi theo sau muốn vào cùng, nhưng lại bị Dư Tây nâng vỏ đao ngăn lại, giọng nói đều đều: "Thượng Quan Trắc phi đừng quên mất trên dưới."
Bốn huynh đệ Dư gia là huynh đệ cùng trứng giống nhau như đúc, nhưng Dư Tây có vết sẹo trên trán bên phải nên là người khác biệt nhất.
Trước kia lúc làm ám vệ, đa số thời gian đều che mặt, bây giờ biến thành cận vệ, không đeo khăn che mặt nữa, vết sẹo cũng trở nên tràn đầy sát khí, Thượng Quan Ý sợ đến mức lùi về sau một bước.
Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng ta lập tức lộ vẻ chán ghét và tức giận không thể che giấu, giọng nói dịu dàng thường ngày cũng trở nên hung hăng: "Đừng tưởng ngươi là cận vệ của Vương phi thì có thể ngăn cản ta!"
Dư Tây vẫn tỏ vẻ chẳng hề để tâm: "Ngoài Vương gia, Vương phi chính là chủ nhân của Vương phủ, tại hạ khuyên Thượng Quan Trắc phi nên hiểu địa vị của mình. Dù sao trong xưng hô của người còn có một chữ Trắc đấy."
"Ngươi…"
Thượng Quan Ý vô cùng tức giận, nhưng không thể làm gì được Dư Tây, chỉ có thể chịu cơn tức đó.
Sở Kiều Tịnh cầm châm bạc lên, cười khẩy nhìn nàng ta: "Ngươi yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện không may gì đâu."
Thượng Quan Ý cắn răng nghiến lợi nháy mắt với bên cạnh, mấy tên thị vệ khi nãy lập tức ra tay, đánh nhau với huynh đệ Dư gia.
Sở Kiều Tịnh không để tâm đến tiếng giao tranh bên ngoài, nàng tập trung tinh thần, bình tĩnh mở băng quấn vai trái của Dạ Chí Thần ra, vệ sinh đơn giản một chút máu tụ, sau đó cầm châm bắt đầu giải độc lần đầu.
Dù có là chất độc kỳ lạ đến từ đâu trên giang hồ, chỉ cần không để độc tố lan ra, bảo vệ được tim, thì chuyện về sau vẫn có thể tìm hướng giải quyết.
Sau thời gian chưa đến một nén hương, Dạ Chí Thần ý thức vẫn luôn mơ màng đột nhiên run lên, sau đó bắt đầu ho khan.
Sở Kiều Tịnh thở phào nhẹ nhõm, rút châm bạc ra, đưa một chén nước ấm đến, lạnh lùng ra lệnh: "Uống hết đi."
Mai Anh lập tức đỡ Dạ Chí Thần ngồi dậy, đặt mấy tấm đệm vào sau eo hắn.
Dạ Chí Thần tìm lại thần trí mơ hồ, theo bản năng nhận lấy nước ấm, vừa đưa đến bên miệng mới nhận ra người ở bên giường là Sở Kiều Tịnh.
Ánh mắt của hắn gần như lập tức trở nên lạnh lẽo, hắn đặt chén nước xuống bên cạnh: "Ngươi đến đây làm gì?"
"Thần Vương phủ đều ngu hết cả đám hay đầu óc bị cửa kẹp vậy, sao đều hỏi ta câu này thế? Ta là Chính phi, chẳng lẽ trở về phủ còn phải bẩm báo à?"
Dứt lời, nàng duỗi người muốn nhổ hết mấy cây châm bạc cuối cùng còn lại trên vai hắn.
Có lẽ vì trúng độc, thần trí và khứu giác đều xảy ra vấn đề. Nên lúc Sở Kiều Tịnh đến gần, Dạ Chí Thần lại ngửi thấy trên người nàng có mùi thảo dược nhàn nhạt, mùi thơm như thấm vào lòng người.
Nhưng cảm giác kỳ lạ quay cuồng sau đó lập tức khiến hắn gạt đi suy nghĩ điên cuồng này, gần như theo bản năng, Sở Kiều Tịnh vừa mới chạm vào châm bạc trên vai hắn, Dạ Chí Thần đã nắm chặt lấy cổ tay nàng, nét mặt lạnh như băng.
Sở Kiều Tịnh thử giãy ra nhưng không được, trong lòng thầm thán phục sức lực của phu quân mình.
Trúng độc nặng như thế mà vẫn có tốc độ phản ứng và sức lực thế này, xem ra từ nhỏ đến lớn, vị Hoàng tử không được sủng ái này đã luyện tập không ít võ công và tâm pháp.
"Ta giúp ngươi giữ mạng, ngươi lại đối xử với ân nhân cứu mạng mình như thế à?"
Sở Kiều Tịnh bất đắc dĩ rụt tay lại, nhưng vẫn không được.
Vào lúc nàng định dùng cánh tay khác điểm vào huyệt tê của Dạ Chí Thần để cứu mình, thì nam nhân đột nhiên dùng sức, kéo nàng đến gần.
Đột nhiên bị kéo gần lại, Sở Kiều Tịnh khó chịu ngửa cổ về sau, định tránh khỏi hô hấp nóng bỏng của hắn.
Nào ngờ động tác tránh né này của nàng lại làm để lộ cổ và xương quai xanh mảnh mai.
Dạ Chí Thần đảo mắt nhìn thoáng qua, hơi nhúc nhích, vô thức buông tay nàng ra.
"Ai biết được ngươi giải độc giúp ta hay là lợi dụng cơ hội hại ta?"
Dạ Chí Thần nhíu chặt mày, cảm giác tim đập hẫng một nhịp khi nãy khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, giọng nói vốn quyến rũ cũng lập tức trở nên khàn khàn.
Sở Kiều Tịnh cũng không chú ý đến giọng điệu khác thường của hắn, nàng vừa rút châm bạc vừa hỏi: "Vương gia, ngươi có yêu ta không?"
Dạ Chí Thần sửng sốt, sau đó trong mắt lộ vẻ ghét bỏ, cười khẩy: "Ngươi cảm thấy ta sẽ yêu một nữ nhân hao tâm tổn sức muốn leo lên giường của mình ư?"
Từ khi hai người thành hôn đến nay, Sở Kiều Tịnh biết nguyên chủ này đã từng hỏi Dạ Chí Thần vấn đề này rất nhiều lần, nhưng lần nào cũng bị hắn cự tuyệt với vẻ ghét bỏ lạnh lùng.
Sở dĩ lúc này nàng hỏi như thế là vì nàng muốn biết, rốt cuộc nam nhân trước mắt có cảm giác gì với mối quan hệ này.
Sở Kiều Tịnh than khẽ một tiếng, tuy là thở dài, nhưng lại không hề có ý tiếc nuối, Dạ Chí Thần cảm thấy tiếng thở dài này của nàng cực kỳ giống một sự giải thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
"Nếu Vương gia chưa từng yêu ta, sau này cũng không có ý định yêu ta, vậy chi bằng chúng từ bỏ đi tất cả thù oán, làm một giao dịch công bằng, được chứ?"