• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nói tới đây, nàng cố ý nhìn về phía Sở Mạn Nhu: "Nếu ta thắng, Sở Mạn Nhu ngươi phải đi ba bước quỳ chín bước lạy ta trong sân Thừa tướng phủ. Còn Hạ Lan lão giả, ông phải đồng ý với ta ba điều. Hai người có dám không?"

Sở Mạn Nhu tỏ ra sợ hãi: "Sao Vương phi lại phải hành động theo cảm tính như thế."

"Haiz, thôi được, nếu Vương phi đã cầu xin tha thiết như thế, đương nhiên Mạn Nhu sẽ ủng hộ quyết định của người. Sau này Đại đường huynh mà bình phục, gia đình chúng ta cũng có thể tụ họp ăn mừng. Hạ Lan thần y, ông cứ để Vương phi thử xem sao."

Hừ, chỉ còn một bước cuối cùng nữa là có thể đạp nữ nhân xấu xí này xuống rồi.

Thần y có kinh nghiệm nhất Quốc Thành đã lên tiếng, nàng ta chỉ cần đợi nữ nhân xấu xí này tự chuốc lấy nhục thôi.

Sở Kiều Tịnh xấu xí ngu xuẩn này dựa vào đâu mà lại được cả Thừa tướng phủ yêu chiều chứ?

Hôm nay nàng tự tìm đường chết, không thể trách người khác được.

Sở Kỳ Dương im lặng nãy giờ đột nhiên cười khẽ, mọi người dời mắt nhìn về phía hắn.

Sau đó liền thấy hắn dịu dàng vỗ vai Đại tẩu, nói: "Không ngờ muội muội lại có thể phát lời thề độc chỉ vì trị hai chân cho ta, Đại ca ta đây tất nhiên phải là người đầu tiên ủng hộ rồi."

Lão thần y khiếp sợ đến mức suýt làm rơi hòm thuốc, ông ta la lên: "Đại công tử không thể lấy tính mạng mình ra để nói đùa được!"

"Ta không nói đùa, ta chỉ tin tưởng muội muội của mình thôi." Giọng Sở Kỳ Dương cực kì bình tĩnh, hắn nhìn về phía Sở Mạn Nhu đang quỳ dưới đất, rồi lại bình tĩnh dời đi như thể nàng ta không tồn tại.

Chỉ với một ánh mắt, Sở Thừa tướng đã biết nhi tử mình đang nghĩ gì trong lòng.

Đại tẩu kinh ngạc nhìn Sở Kỳ Dương, sau đó nhìn về phía Sở Kiều Tịnh bằng ánh mắt phức tạp. Mặc dù nàng ấy không nói gì, nhưng cũng lặng lẽ rút tay ngăn Sở Kiều Tịnh về.

Cổ họng Sở Kiều Tịnh khẽ run lên, ngoài mặt thì vẫn bình tĩnh, nhưng vừa rồi trái tim nàng đã suýt nhảy ra khỏi cổ họng. Nàng không ngờ Sở Kỳ Dương lại tin tưởng mình vô điều kiện như vậy!

Hạ Lan thần y thấy cả gia đình đều ngầm đồng ý, dù hơi tiếc trong lòng nhưng cũng không nói thêm gì. Dù sao cũng là chuyện của nhà người ta, ông ta cần gì phải ép buộc.

Nhận được sự đồng ý, Sở Kiều Tịnh tiếp tục quỳ một gối xuống trước mặt Sở Kỳ Dương. Cùng lúc đó, châm đầu tiên cũng đã vững vàng đâm vào huyệt vị trên đùi hắn.

Khi châm bạc đâm vào đùi Sở Kỳ Dương, Triệu Mộng Dao đột nhiên chợt quay phắt đầu sang chỗ khác, nhắm nghiền mắt, lông mi cũng run rẩy.

Sở Thừa tướng sợ người ngoài ở đây sẽ làm Sở Kiều Tịnh mất tập trung, bèn nhìn lướt qua phía Sở Mạn Nhu. Nàng ta cắn môi, không thể không nhấc làn váy lên, không cam lòng đi ra ngoài.

Còn thần y ở bên cạnh thì chắp hai tay trước ngực, vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, thỉnh thoảng lại lặng lẽ thở dài như đang thương tiếc cho Sở Kỳ Dương.

Cả căn phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở nhìn chăm chú vào châm bạc trong tay Sở Kiều Tịnh.

Sở Kiều Tịnh khẽ cau mày, tìm được huyệt vị một cách nhanh nhẹn và chính xác. Khoảng nửa canh giờ sau, cuối cùng cũng thấy nàng thở phào nhẹ nhõm.

Trên giường, ban đầu Sở Kỳ Dương không có phản ứng gì, nhưng một lát sau hắn lại nhíu mày, nặng nề ho khan.

Triệu Mộng Dao hoảng sợ, Hạ Lan thần y cũng lập tức nhào qua, trông như thể một tràng lời phê bình đã lên tới miệng rồi.

Nhưng khi ông ta đặt tay lên mạch của Sở Kỳ Dương, đôi lông mày trắng lại khó tin nhướng lên.

Sở Kiều Tịnh cười khẽ: "Hạ Lan thần y cứ yên tâm, độc tố chắc chắn không thể tràn vào tâm mạch được đâu."

Hạ Lan thần y không đáp, chỉ cẩn thận kiểm tra mạch của Sở Kỳ Dương, trong đôi mắt già nua lộ ra vẻ khiếp sợ.

Điều này là không thể!

Ông ta làm thần y ở giang hồ bốn mươi năm, chưa từng thấy độc tố tích tụ nhiều năm lại có thể có hiệu quả trong thời gian ngắn như vậy, có điều…

Cho dù thật sự bảo vệ được tâm mạch, người bệnh ngồi xe lăn nhiều năm liền, lực ở chân đã không còn nữa, muốn đứng lên là chuyện không thể nào.

Hạ Lan thần y nhìn Sở Kiều Tịnh với vẻ mặt hơi phức tạp, nhưng lại thấy nàng tiếp tục châm cứu, nét mặt hờ hững, không hề có ý mỉa mai.

Trong ba ngày tiếp theo, ngày nào Sở Kiều Tịnh cũng khử độc cho Sở Kỳ Dương, Triệu Mộng Dao cũng ở bên không rời một tấc, đôi mắt vốn không có sức sống nay đã đỏ ngầu.

Mãi cho đến ngày thứ năm, vào bữa trưa, Sở Kỳ Dương mượn lực từ trên giường ngồi xuống, vừa định nhận lấy cái bát Triệu Mộng Dao đưa qua thì chợt sửng sốt.

Triệu Mộng Dao tưởng hắn khó chịu ở đâu, vừa định lo lắng hỏi thì thấy hắn đặt tay lên đùi, sau đó dùng sức véo một cái…

"Dao Nhi, ta…"

Sở Kỳ Dương còn chưa nói hết câu, hơi thở đã trở nên dồn dập.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK