• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dư Tây nhảy xuống xe ngựa, đứng chắn sau lưng Sở Kiều Tịnh, còn Dư Đông, Dư Nam và Dư Bắc thì đồng loạt lấy loan đao ra bảo vệ trước mặt nàng.

Sở Kiều Tịnh vốn đã mất kiên nhẫn, nàng đảo mắt nhìn thị vệ xung quanh, trong mắt có thêm mấy phần lạnh lùng, tuy giọng nói không lớn nhưng lại vô cùng cứng rắn: "Tránh ra!"

Dư Nam cũng nhíu mày, không nhịn được mà nhìn thoáng qua chủ nhân mới của mình.

Người đời đều nói Thần Vương phi là kẻ si tình số một số hai trong Vương Thành, từ nhỏ đã được nuông chiều, chỉ biết nổi tính tiểu thư.

Nếu chủ nhân thông minh một chút cũng sẽ không khiến cận vệ của Thần Vương cũng dám khinh thường, càng không đến mức khiến Thượng Quan Ý dễ dàng vào cửa Vương phủ.

Nhưng hôm nay xem ra… quả nhiên tin đồn vẫn chỉ là tin đồn.

Nghe nàng nói thế, lính phủ đưa mắt nhìn nhau, sau đó nhìn về phía thị vệ dẫn đầu.

Thị vệ tỏ vẻ ghét bỏ, vẫn mang thái độ công chính liêm minh: "Vương phủ đang trong thời điểm đặc biệt, không một ai được phép đi vào."

Sở Kiều Tịnh cười khẩy, tiến lên một bước: "Không một ai? Ngay cả bổn vương phi về nhà mình cũng không được à?"

"Vương phi vẫn nên về cho, chúng thuộc hạ chỉ đang làm việc theo lệnh thôi."

"Hay cho câu làm việc theo lệnh, hiện giờ Vương gia không thể nào ra mệnh lệnh như thế, bổn vương phi muốn biết, ngoài lệnh của Vương gia và Vương phi, các ngươi còn có thể nghe lệnh của ai?"

"Vương phi rời đi từ hôm đại hôn của Vương gia, đương nhiên không biết chuyện lớn nhỏ trong phủ hiện tại đều do Thượng Quan Trắc phi xử lý, chúng thuộc hạ đương nhiên phải nghe theo rồi." Thị vệ không thèm nhìn thẳng Sở Kiều Tịnh lấy một cái, cũng không hề tỏ vẻ sợ hãi.

"Ồ, vậy sao?" Sở Kiều Tịnh hơi nhướng mày, khóe miệng cong lên, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn lướt qua Dư Đông bên cạnh.

Thị vệ bị nét mặt của nàng làm sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Dư Đông đã tựa như bóng ma, đột nhiên rút đao đập mạnh vào xương đùi của hắn ta!

Thị vệ đau đớn hét lên một tiếng, sau đó ngã ra đất.

Sở Kiều Tịnh phất tay áo, nhìn hắn ta từ trên cao, chậm rãi nói: "Đại hôn? Thần Vương điện hạ chỉ từng đại hôn với bổn vương phi thôi! Còn có đại hôn nào nữa? Hơn nữa dù Thượng Quan Thị vào phủ với thân phận Trắc phi thì cũng chỉ là thiếp, các ngươi coi như không thấy mệnh lệnh của bổn vương phi, nhưng lại nghe theo lệnh nàng ta, rốt cuộc có coi bổn vương phi ra gì không! Hay là… các ngươi khinh thường cả ý chỉ của thiên tử đương triều?"

Các thị vệ xung quanh lập tức tỏ vẻ bối rối.

Thượng Quan Ý được sủng ái, đương nhiên bọn họ cũng nghe theo lệnh của nàng ta, nhưng những gì Sở Kiều Tịnh nói đều rất có lý. Dù nàng có không được sủng ái thì nàng vẫn là chủ nhân danh chính ngôn thuận.

Có điều nếu cho nàng đi vào thì phải ăn nói thế nào với vị kia trong phủ đây?

"Các ngươi đang làm gì đấy!"

Tiếng quát mắng không lớn không nhỏ đột nhiên vang lên từ bên trong, các lính phủ thoáng sửng sốt, sau đó tự giác nhường ra một con đường.

Sở Kiều Tịnh nhìn về phía phát ra tiếng nói, thì thấy một nam nhân cao lớn hông đeo kiếm đi ra.

Người này chính là Lương Nhân, cận vệ kiêm thư đồng cùng lớn lên của Dạ Chí Thần.

Lương Nhân nhìn về phía Sở Kiều Tịnh, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ nghiêng người nhường đường, cất lời: "Mời Vương phi vào, Vương gia đang ở chánh điện."

Sở Kiều Tịnh nhìn thoáng qua Lương Nhân, sau đó nhấc chân đi vào trong phủ.

Lương Nhân nhìn bóng lưng của nàng, cuối cùng ánh mắt cũng có chút thay đổi.

Nếu trước đây Sở Kiều Tịnh gặp phải tình huống thế này, đoán chừng nàng đã vừa khóc vừa làm ầm ĩ, hoặc là nổi giận rồi.

Nhưng Sở Kiều Tịnh của bây giờ lại như biến thành một người khác, không chỉ thủ đoạn dứt khoát, không vừa ý một cái là lập tức giải quyết thị vệ đứng đầu luôn, mà nói chuyện cũng vừa có lý lẽ, vừa sắc bén.

Không biết vì sao, sự uy hiếp phát ra từ trên người nàng khiến Lương Nhân nhìn thấy chút bóng dáng của Dạ Chí Thần.

Lương Nhân bị suy nghĩ của mình làm kinh ngạc, sao hắn ta có thể so sánh nữ nhân xấu xí này với Vương gia được?

Hắn ta lấy lại bình tĩnh, cũng đi vào trong phủ.

Các lính phủ lập tức tập hợp lại lần nữa, luống cuống tay chân đỡ thị vệ dưới đất dậy, sau đó cùng nhau đi vào trong phủ.

Cánh cổng lại đóng lại, tựa như sau giờ Ngọ yên tĩnh này chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

Sở Kiều Tịnh còn chưa đi vào chính điện của Dạ Chí Thần thì Mai Anh đã lảo đảo chạy đến: "Vương phi, người trở lại rồi! Sau này nhất định phải dẫn Mai Anh đi cùng đó!"

Thấy dáng vẻ uất ức của Mai Anh, Sở Kiều Tịnh vỗ nhẹ lên tay nàng ấy, tỏ vẻ an ủi: "Được, lần sau sẽ dẫn ngươi đi cùng. Nói chuyện của Vương gia với ta trước đã."

Mai Anh cũng biết tầm quan trọng của chuyện này, lập tức tỏ vẻ nghiêm túc, vội vã vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Sáng nay Vương gia định đi thượng triều, nhưng nghe nói lúc nhảy lên ngựa trước cửa phủ thì có một ám tiễn không biết từ hướng nào bắn trúng Vương gia! Trên mũi tên có độc, hơn nữa còn là một loại độc kỳ lạ, cả buổi sáng đã có ba người của Thái Y viện đến, cũng chỉ có thể cố hết sức khống chế tốc độ độc lan ra chứ không có cách giải."

Chất độc lạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK